3
Có mẹ kế là cảm giác thế nào?
Có phải như bà hoàng hậu độc ác trong câu chuyện cổ tích "Bạch Tuyết" luôn muốn loại bỏ con của người vợ trước không?
Hay là coi con của vợ trước như con ruột, dù con của vợ trước có ghét bỏ hay đối xử tệ bạc với bà ta, bà ta vẫn có tấm lòng nhân hậu, bao dung tất cả, cuối cùng có hạnh phúc mãi mãi về sau?
Sự thật không cực đoan đến thế.
Bất kỳ ai cũng khó lòng công bằng với tất cả mọi người, huống chi là một người phụ nữ ngoại , cướp chồng của thân. Bạn mong đợi điều gì ở một kẻ như thế?
Những năm đó…
Thứ gì em có, tôi cũng có!
Thứ gì em không có, tôi cũng có!
Quần áo của em cuối cùng sẽ trở thành quần áo của tôi. Khi nào quần áo của nó đã cũ hoặc ngắn, hay đơn giản là không thích nữa, đều sẽ là của tôi.
Đồ ăn mà em kén chọn không muốn ăn, hay đồ ăn vặt còn thừa, rồi đồ dùng học tập không đẹp hoặc không dùng nữa, cũng là của tôi nốt.
Chúng tôi học cùng một trường, cùng một lớp, mọi người đều biết chúng tôi là chị em, có người lén hỏi tôi: "Chúc An Nhiên, cậu là con nuôi của nhà cậu à?"
"Không phải."
"Nếu không phải, tại sao cậu luôn phải dùng đồ mà Chúc Đồng Vận không thích nữa?"
Tôi hết lần này đến lần khác giải thích, hết lần này đến lần khác rằng tôi là con ruột của bố, mẹ tôi là vợ chính thức của bố, mẹ của Chúc Đồng Vận là người thứ ba.
Lời này truyền đi rất nhanh, qua miệng nhiều người, thêm mắm dặm muối nhiều lần, đến khi đến tai tôi thì đã bị biến dạng hoàn toàn.
Vì chuyện này, Chúc Đồng Vận trở nên nổi tiếng ở trường, nhiều người chửi nó là con của con giáp thứ mười ba, chiếm đoạt tổ của người khác.
Bố và mẹ kế đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết, họ tôi là kẻ vong ơn, lúc ly hôn đáng lẽ không nên nhận nuôi tôi, nên để tôi và người mẹ cụt chân tự sinh tự diệt.
Mẹ kế những thứ không cần nữa sẽ cho tôi.
Chúc Đồng Vận hét lên, ném đồ dùng học tập cũ xuống đất, dùng kéo cắt quần áo, đ.â.m thủng giày, thà hết còn hơn đưa cho tôi.
Tôi đứng ở cửa phòng ngủ, không đợi Chúc Đồng Vận hết cơn giận, quay lưng trở về phòng.
Đây là phòng của tôi và Chúc Đồng Vận:
Hai tủ quần áo, một giường, một chỗ ngủ trên sàn.
Trên giường có màn chống muỗi màu hồng, bộ ga giường và chăn cũng màu hồng.
Lần đầu tiên nằm trên chiếc giường này, tôi thấy rất thoải mái! Nằm trên đó tôi có cảm giác như mình cũng trở thành công chúa.
Vài phút sau, Chúc Đồng Vận lại hét lên: "Chúc An Nhiên! Con khốn này, sao mày dám ngủ trên giường tao? Mau cút xuống cho tao!"
Mẹ kế chạy vào, hợp lực với Chu Đồng Vận kéo tóc tôi, lôi tôi từ trên giường xuống, quăng xuống đất. Đào Hố Không Lấp team
Tôi ôm lấy da đầu đau nhức, vừa cứng đầu vừa tức giận họ: "Con đã nằm trên sàn cả 4 năm nay, con nên ngủ trên giường rồi!"
Năm đó, khi mới đến thành phố này, mới dọn vào nhà này, bố và mẹ kế bảo tôi và Chúc Đồng Vận thương lượng xem ai nằm trên giường ai nằm sàn, hoặc là thay phiên nhau.
Tôi bị khờ!
Tôi chủ nhường giường cho Chúc Đồng Vận, bố với cả mẹ kế khen ngợi tôi rất nhiều, tôi biết điều, biết nhường nhịn em .
Vì muốn khen ngợi nên nhiều chuyện sau đó tôi đều tương tự.
Quần áo mới em mặc trước, đồ dùng học tập mới em dùng trước, đồ chơi mới em chơi trước... Những gì em không muốn, không cần phải lãng phí đâu, cứ để tôi dùng...
Tôi trong nhà này, hoàn toàn như một kẻ ăn mày.
Mẹ kế bước đến trước mặt tôi, đá tôi mấy cái, cảnh cáo từ trên cao xuống: "Chúc An Nhiên, người phải biết tự lượng sức mình, trong nhà này, mày không khác gì con chó."
"Nếu bọn tao bằng lòng nuôi mày thì mày là chó nhà, nếu không muốn nuôi mày thì ắt mày sẽ thành chó hoang."
Giọng bà ta không lớn, từng câu từng chữ nhuốm đẫm sự tàn nhẫn.
Bạn thấy sao?