Tôi Bị Tên Học [...] – Chương 13

26

Chúc Đồng Vận vào một trường cao đẳng nghề.

Mọi người nghĩ tôi quên nó rồi sao?

Không! Cả cái nhà đó, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi và nó học cùng lớp tiểu học, nếu tôi không đổi biệt danh trong nhóm lớp khả năng cao nó cũng không biết đó là tôi.

Tôi lặng lẽ theo dõi cách nó vu khống tôi trước mặt các học cũ.

"Bị bệnh khi thi đại học? Ha ha ha, đừng nữa! Diễn cả thôi, sợ người khác biết nó thi không đỗ nên mới cố ! Trình độ tiếng Anh của nó ấy à, “Ale” còn không phát âm đúng!"

"Chỉ là một trường đại học tầm thường."

"Trường tụi nó mỗi cuối tuần cổng trường đầy xe sang. Bố tớ đã cắt đứt quan hệ với nó lâu rồi! Các cậu nghĩ mà xem, học phí, sinh hoạt phí, cái nào không tốn tiền? Không ra ngoài bán thân thì sao mà sống ?"

"Sau này nếu các cậu gặp nó ở tiệm cắt tóc hay tiệm massage. Nể học cũ nhớ cho nó thêm tiền boa, để nó phục vụ tốt hơn chút."... Đào Hố Không Lấp team

Tôi không gì.

Với trí thông minh của Chúc Đồng Vận, ngoài việc dùng vũ lực cũng chỉ có thể khoác một chút.

Những chuyện đã qua, tôi vẫn nhớ rõ.

Chúc Đồng Vận có thiết lập "chỉ bè mới xem 10 bài đăng gần nhất" trong vòng bè của nó. Thỉnh thoảng tôi lại lướt qua xem.

Sau khi tốt nghiệp trung học, nó hẹn hò với người đã đánh tôi ở bệnh viện trong khoảng nửa năm, rồi bị gã bỏ rơi. Nó kêu gào đòi sống đòi c.h.ế.t trên mạng xã hội suốt một tháng.

Nó tự c.ắ.t c.ổ tay, nhảy lầu, thậm chí đến hộp đêm để mượn rượu giải sầu, càng uống càng sầu.

Sau đó, nó xem như trò chơi, trai đổi như đèn kéo quân.

"Sao lại xem ta nữa?" Diệp Tiêu không hài lòng, lấy điện thoại của tôi: "Cô ta có đẹp bằng không?"

"Tất nhiên là không, nó đâu có tám múi cơ bụng." Tôi , chọc vào bụng Diệp Tiêu: "Em chỉ thấy nó thú vị thôi."

Vì một gã đàn ông mà biến mình thành kẻ hạ lưu, còn tưởng mình quyến rũ lắm, tự cho là kẻ g.i.ế.c đàn ông.

"Em định khi nào ra tay?" Diệp Tiêu cúi xuống, hôn lên trán tôi.

Tôi giả vờ vô tội, giả vờ ngây thơ, giả vờ không hiểu: "Hở? Ra tay gì cơ?"

"Em xem? Bé mèo hoang." Diệp Tiêu hỏi lại: "Cần giúp không? Ở trường của ta, em ở đó."

"Không vội." Tôi : "Giết gà cần gì dùng đến d.a.o mổ trâu? Hơn nữa, chuyện này em phải tự ra tay."

Chuyện giữa tôi và Chúc Đồng Vận, chỉ là chuyện giữa tôi và ta, tôi không muốn Diệp Tiêu nhúng tay, không muốn thấy mặt tối của tôi.

Diệp Tiêu "Ừ" rồi chỉ nếu cần thì hãy với .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...