32.
Bạch Thần nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi đưa ra, đặt lên miệng hôn.
Vết thương lành lại.
“Hạ Dư… Tôi xin lỗi.”
Bạch Thần cúi đầu, như một đứa trẻ sai.
Tôi không biết diễn tả cảm hiện tại của mình thế nào, mất rồi lại ?
Đúng, cũng không hoàn toàn.
Tôi nghĩ tôi lại một lần nữa tự mình đa , tôi không rõ tâm tư của Bạch Thần.
Tôi đưa cho Bạch Thần con thú bông mà thích nhất.
Bạch Thần cúi đầu con thú bông trong tay mình, ánh mắt lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của tôi.
“Sợ tôi… muốn đuổi tôi đi sao?”
Tôi gật đầu, rồi lại đưa cánh tay về phía : “Hay là, bây giờ kết thúc tôi luôn đi?”
“Ban đầu tôi tiếp cận em thật sự có mục đích.”
Bạch Thần cẩn thận cúi người ôm tôi vào lòng, dùng mặt cọ cọ vào tai tôi, “Bạn đời của hồ ly chỉ có một, trước đây tôi luôn không kiềm chế mình, để em ngã vào vòng tay tôi, bây giờ tôi thật sự có thể kiểm soát rồi.”
Tôi hiểu, Bạch Thần đang giải thích về kiếp trước và những chuyện trước đây.
“Tôi sẽ không tổn thương em nữa.”
33.
Tôi đã mềm lòng và để Bạch Thần ở lại.
Thật khó mà chống lại sự dụ dỗ của hồ ly!
Trước đây luôn là tôi chăm sóc Bạch Thần, bây giờ mọi thứ đã đảo ngược.
Hỏi điều gì khiến một con hồ ly dậy sớm để bữa sáng cho tôi?
Là ? Là trách nhiệm sao?
Không! Không! Không! Là cảm giác tội lỗi.
Tôi hờn dỗi, ném miếng bánh mì nướng đã cắn một miếng trở lại đĩa: “Chẳng ngon chút nào, miếng bánh này bị cháy rồi.”
“Tôi sẽ lại.”
Nhìn chàng cao 1m88, đẹp trai mặc tạp dề màu hồng, cau mày nghiên cứu cách nấu ăn trong bếp luôn khiến tôi muốn bật .
Tất nhiên, mỗi lần đều phải nén lại, không thể để Bạch Thần biết tôi đã hết giận rồi.
“Không ăn nữa, tôi phải đi rồi, sắp trễ mất.” Tôi giả vờ bực bội đứng dậy, quay lại phòng thay đồ.
“Tôi sẽ đi cùng em.”
Bạch Thần đi cùng tôi chen chúc trên tàu cao tốc vào giờ cao điểm, rất đông người.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, cúi mắt thấy tôi đang , liền lắp bắp giải thích: “Tôi… tôi chỉ… sợ em bị thương.”
Tôi cúi đầu trộm, nhẹ nhàng đáp lại, hóa ra hồ ly hay tỏ và hôn hít bây giờ lại trở nên cẩn thận như
Bạch Thần cúi xuống thì thầm vào tai tôi: “Người bên trái em sẽ xuống ở ga kế tiếp.”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y nắm lấy áo Bạch Thần.
Đừng hỏi!
Hỏi thì tức là vì ấy ở gần tôi như , lại khiến tôi rung rồi.
—
Đến dưới tòa nhà công ty, tôi vẫy tay chào : “Về nhà cẩn thận nhé.”
Bạch Thần không nhúc nhích, tôi tưởng muốn tôi xoa đầu .
Đang nhón chân giơ tay lên, Bạch Thần nhẹ nhàng : “Tôi cũng đến công ty của em.”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác bị Bạch Thần kéo vào thang máy, đi thẳng đến văn phòng sếp.
“Anh quen sếp của chúng tôi à?”
Vừa xong tôi chợt nhớ lại lời sếp từng với tôi trước đây, không lẽ… sếp cũng là một tinh?
Vậy trước đây chẳng phải tôi rất nguy hiểm sao? Bị bao nhiêu tinh đẹp trai… chằm chằm… thật kinh khủng!
“Vào đi.”
Sếp chưa đến việc.
Bạch Thần ôm eo tôi ngồi xuống, ngồi ngay trên ghế của sếp…
Thật lòng mà , tôi có hơi run.
Trong thời gian đợi, Bạch Thần chơi với ngón tay tôi, áp mặt lên tay tôi cọ cọ, rồi lại hôn nhẹ.
Nếu sếp không đến sớm, tay tôi sẽ bị Bạch Thần chơi đến trầy da mất.
Khi sếp đến, rõ ràng ông ấy có chút ngạc nhiên, nhanh chóng ánh mắt lại trở nên bình thản.
Tôi theo phản xạ đứng dậy, lại bị Bạch Thần ấn vai ngồi trở lại.
Sếp liếc chúng tôi, thản nhiên hỏi: “Đến đây gì?”
Tôi vô thức đáp: “Tôi…”
Giờ tôi mới nhận ra sếp đang Bạch Thần.
“Tôi thực sự đã ấy rồi, lần này chắc chắn sẽ không tổn thương ấy nữa.”
Bạch Thần với giọng điệu rất nghiêm túc.
Tôi kéo kéo áo Bạch Thần, cẩn thận hỏi: “Anh ấy là ai?”
“Là người cản trở chúng ta ở bên nhau.”
Trong đầu tôi tự hiện lên hình ảnh Pháp Hải trong truyền thuyết về Bạch Xà.
“Pháp Hải, ngài không hiểu . Tháp Lôi Phong sắp đổ xuống.”
Khụ khụ khụ, lại lạc đề rồi.
Sếp rót cho mình một tách cà phê, thản nhiên : “Vậy đưa ấy về cho gia đình xem đi.”
Bạch Thần rất kích , vì ấy nắm tay tôi chặt hơn, hơi đau.
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
34.
Buổi tối về nhà, tôi mới biết.
Sếp của tôi là hồ tiên, là trưởng bối của Bạch Thần, cũng là một con hồ ly, đã thành tiên rồi.
Bạch Thần tươi đưa chiếc đùi gà vào bát của tôi.
Tôi thử hỏi: “Anh muốn đưa tôi về nhà à?”
Bạch Thần di chuyển ghế ngồi bên cạnh tôi, đầu dựa vào vai lại ôm eo tôi: “Đúng , em tha thứ cho tôi rồi sao?”
“Tôi…”
Vừa mới mở miệng, cái đuôi của con hồ ly này lại lộ ra, bắt đầu vẫy vẫy chạm vào chân tôi.
Lại sử dụng thuật đọc tâm với tôi.
“Tôi thực sự sẽ không tổn thương em nữa, tôi có thể kiểm soát bản thân rất tốt rồi.”
Tôi bật , đặt tay lên đầu ấy, xoa nhẹ.
Khi đi ngủ, Bạch Thần ôm gấu bông đứng trước cửa phòng tôi.
“Tôi có thể ngủ cùng em không?”
Bạch Thần ôm chặt tôi vào lòng.
Một lúc sau lại hỏi: “Tôi có thể hôn em không?”
Tôi ngẩng đầu chọc chọc vào mặt : “Anh có thể giữ…”
Lời chưa dứt đã bị nuốt trọn, Bạch Thần dùng hành cho tôi thấy rằng, ấy có thể giữ lại nanh của mình rồi.
Trong lúc say đắm, tôi ôm chặt ấy: “Bạch Thần, hãy từ từ quên em.”
Cuộc đời tôi có hạn, sẽ gặp hết người này đến người khác tên Hạ Dư.
“Tôi sẽ không quên em.”
Ga trải giường đã thấy máu, tôi có chút lo lắng.
Bạch Thần nhận ra ánh mắt của tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi: “Đừng sợ.”
—
Thật lòng mà , tôi chỉ là một người thường, thế nên khi đến tộc hồ ly khiến tôi có chút sợ hãi.
Nhưng kết quả… khác xa so với dự đoán của tôi, họ giống như người bình thường, sống trong nhà, không phải trong hang.
Chỉ có điều ở đây có rất đông người…
“Dư Dư đến rồi!”
Một đám trẻ con quay quanh tôi.
Bạch Thần đã lừa tôi… rõ ràng có những nhóc này vẫn còn nhỏ đã có thể tu luyện thành hình người.
Bạch Thần ngẩng cao đầu, lý lẽ đáp: “Ai với em đó là lần đầu tiên tôi biến thành hình người?”
Tôi không nên lời.
Chú của Bạch Thần : “Nhưng Trạm Trạm biến thành nguyên hình, là vì em.”
Chú này tôi đã gặp rồi, thường đến nhà tôi.
Tôi?
Mẹ của Bạch Thần trêu, đặt một chiếc đùi gà vào bát của tôi: “Kiếp trước, nó con bị thương, sau đó liền đi đánh nhau với Diêm Vương để đòi người, kết quả không đòi người, còn đánh thua, mất hết tu vi.”
Phụt, tha lỗi cho tôi, tôi thật sự không phải không lịch sự, chỉ là quá buồn .
“Không sao, đợi thành tiên cũng sẽ kéo em thành tiên theo, kiếp này chắc sẽ không vào điện Diêm Vương nữa.”
—
Trên đường về nhà, tôi cứ quấn lấy Bạch Thần, đặt cánh tay tôi vào miệng ấy: “Nào… uống m.á.u của em đi, nhanh thành tiên, em sẽ trường sinh bất lão.”
Bạch Thần ôm tôi vào lòng, nhẹ bên tai tôi: “Có một chuyện còn hiệu quả hơn m.á.u của em.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu ấy, chớp chớp mắt: “Nói đi.”
“Đêm qua chúng ta kết giao ước… chuyện đã .” Anh ấy không quên dùng một tay véo má tôi.
Tôi vùng ra khỏi lòng ấy, tức giận mắng: “Anh thật sự không phải người!”
Tôi ôm mặt đỏ bừng chạy đi.
Bạch Thần khẽ, đi theo sau tôi: “Ừ… gia là hồ ly thối chỉ biết em.”
“Kiếp này không cần vào điện Diêm Vương đòi người nữa.”
[Hoàn]
Bạn thấy sao?