24.
Buổi tối, Kỷ Trần Phong đến.
“Bánh ngọt ăn không hết, mang về cho em.”
Tôi ấy, như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, lao đến nắm lấy cánh tay ấy.
“Anh có nhớ con hồ ly bắt ở nhà em không? Còn người đàn ông tiễn em xuống lầu hôm nay nữa?”
Kỷ Trần Phong khẽ nhíu mày, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên má tôi: “Hạ Dự, đã xảy ra chuyện gì? Em có thể với .”
Tôi lắc đầu, như phát điên: “Con hồ ly đó đâu rồi?”
Tay tôi nắm chặt cánh tay ấy, nhíu mày chờ đợi câu trả lời của ấy.
“Hôm sau đã giao cho sở thú rồi, nó ổn cả, em đừng lo.”
Bỗng chốc, tôi vô lực, ngồi bệt xuống đất, ôm ngực, tim đau đớn như bị hàng nghìn con côn trùng gặm nhấm.
“Sao lại thế …”
25.
Bạch Thần của tôi đã biến mất, tôi lại quay trở lại cuộc sống nhạt nhẽo và tẻ nhạt của mình.
Tôi thường cho mèo hoang dưới lầu ăn, hy vọng rằng khi về sẽ thấy con hồ ly nhỏ ghen tuông giận dỗi.
Nhưng tiếc thay, không có.
Cả con mèo đen nhỏ đó cũng không thấy đâu.
Khi ngủ, tôi thường mở cửa sổ, hy vọng sáng hôm sau sẽ thấy con cáo trắng nhỏ trong lòng mình.
26.
Kỷ Trần Phong thường đến nhà tôi, tôi không từ chối.
Nếu Bạch Thần thấy, chắc ấy sẽ tức điên lên, nằm trên n.g.ự.c tôi mà mắng: “Em thật là một người phụ nữ phong lưu.”
Nghĩ đến đây, tôi chợt mỉm .
Tôi nhớ Bạch Thần, rất nhớ con hồ ly nhỏ hay ghen và thích nũng.
Anh ấy đã đi đâu?
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
27.
Kỷ Trần Phong từ trong bếp ló đầu ra tôi: “Em biết không? Hôm sinh nhật định tỏ với em, không ngờ em lại đi trước.”
Tôi tỉnh lại, ấy một cách ngơ ngác.
“Hạ Dự, em hiểu tâm ý không?”
Tôi không biết trả lời thế nào, mỗi lần như , tim tôi luôn phản ứng trước, rất đau, đau như bị xé toạc.
“Xin lỗi, Trần Phong, em nghĩ chúng ta… không hợp nhau.”
28.
Kỷ Trần Phong mỗi lần đều tìm lý do đến nhà tôi, rồi bóng gió hỏi về chuyện cảm của tôi.
Anh ấy hỏi nhiều, tôi cũng từ chối nhiều.
Kỷ Trần Phong luôn : “Anh có thể đợi.”
29.
Một ngày nọ, khi đang cắt rau trong bếp, tôi chợt nghĩ đến con hồ ly thối Bạch Thần. Rõ ràng là đến để báo ân, thế mà nửa chừng lại bỏ chạy!
Đồ hồ ly thối! Tôi nguyền rủa mãi mãi không thành tiên .
“Á!” Cắt rau mà không tập trung dễ bị thương lắm đấy.
Tôi quay người lại, mong đợi nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cau mày rồi đưa ngón tay bị thương của tôi vào miệng: “Thật ngốc.”
Lại tưởng tượng nhiều rồi, con hồ ly thối đã chạy mất…
Tôi thở dài, chạy vào phòng khách lấy hộp thuốc, chưa kịp tìm băng cá nhân thì chuông cửa reo lên.
Tôi không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Kỷ Trần Phong lại đến.
Tôi từ tốn dán băng cá nhân rồi mở cửa.
“Chuyện gì…” Lời của tôi ngừng lại.
Tôi sững sờ tại chỗ, biểu cảm của Kỷ Trần Phong không bình thường, ấy chằm chằm vào ngón tay của tôi.
“Kỷ Trần Phong!”
Tôi thấy cái đuôi phía sau lưng ấy.
Màu đen…
Tôi mở to mắt, không thể tin mà ấy: “Anh là con mèo đen đó.”
Kỷ Trần Phong mỉm với tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, hô hấp khó khăn, tôi khồng ngừng run rẩy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí hoảng loạn.
Tôi bị Kỷ Trần Phong ép vào góc, cả người cuộn lại, gọi tên Bạch Thần.
Kỷ Trần Phong ngồi xổm xuống, chằm chằm vào ngón tay của tôi.
“Em đang đến con hồ ly đó sao? Tôi cũng thắc mắc sao nó không ăn thịt em.”
Tôi mở to mắt ấy, không hiểu ấy đang gì.
“Nó tiếp cận em với lý do gì? Kẻ si ? Cũng phải, bọn hồ ly giỏi nhất là trò đó.”
Kỷ Trần Phong vẻ mặt kinh hãi của tôi, ấy và nhếch môi.
Ngón tay chạm nhẹ vào trán tôi.
Một số hình ảnh kinh khủng lóe lên trong đầu, tôi thấy mình nằm trong vũng máu.
“Đó là kiếp trước của em, em có biết ai đã ăn thịt em không? Chính là Bạch Thần mà em luôn nhung nhớ.”
“Bạch Thần là một tiểu ngàn năm đã có bảy đuôi…” Kỷ Trần Phong nắm lấy cổ tay tôi, xé băng cá nhân ra, “Em đoán xem tại sao?”
Tôi chưa kịp gì, Kỷ Trần Phong tiếp tục, “Vì m.á.u của em. Em đoán xem tại sao bây giờ ta lại biến mất? Có lẽ lại đi tu luyện rồi?”
Tôi cảm nhận chiếc răng nanh của ấy đ.â.m vào thịt tôi, từng chút một sâu hơn.
—
Tôi không muốn giãy giụa nữa.
30.
Hóa ra khi Bạch Thần ngập ngừng rằng đến để báo ân, biểu cảm ấy không phải vì ngượng ngùng mà là vì đang lừa dối tôi.
Tôi luôn mến, dựa dẫm vào Bạch Thần.
Vậy mà chỉ là đang lợi dụng tôi, muốn ăn thịt tôi.
Hóa ra thật sự muốn ăn thịt tôi.
31.
Cơn đau trên tay không thể so sánh với nỗi đau đớn trong tim.
Tôi ngơ ngác tựa vào tường, nước mắt lăn dài trên má.
Tầm trở nên mờ mịt.
Không lâu sau, cơn đau trên cánh tay biến mất, tôi nghe thấy tiếng đánh nhau.
Bạch Thần đã đến.
Tôi mở mắt cảnh tượng trước mặt, giơ tay đếm số đuôi lông xù phía sau Bạch Thần.
Thật sự đã là tám cái đuôi rồi.
Kỷ Trần Phong lau m.á.u còn sót lại trên khóe miệng, đập cửa rồi bỏ đi.
Bạch Thần quay lại tôi, ánh mắt ấy tôi sợ hãi.
Anh giống như Kỷ Trần Phong, ngồi xổm trước mặt tôi.
Nỗi sợ khiến tôi vô thức lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường.
Bạch Thần mím chặt môi, tay đưa ra giữa chừng rồi lại buông xuống, cau mày tôi, muốn lại thôi.
Tôi thật sự là người xui xẻo, chưa đầy một tuổi cha mẹ đã mất, bị gửi vào nhi viện. Vừa có khả năng tài chính muốn báo đáp viện trưởng thì viện trưởng cũng qua đời.
Từ nhỏ tôi thiếu thốn thương, người khác chỉ cần tốt với tôi một chút tôi liền nghĩ đó là , luôn đối xử tốt với người khác một cách mù quáng, khiến họ thấy phiền rồi chán ghét.
Tôi lau nước mắt trên mặt một cách vụng về, rồi đưa cánh tay đang chảy m.á.u về phía .
“Anh cần nó đúng không?”
Nếu để tôi kết thúc cuộc đời ngay trước mặt người mình , cũng là một kết cục tốt rồi.
Tôi nghẹn ngào ra: “Bạch Thần, tôi mệt rồi.”
Bạn thấy sao?