20.
Đã vào mùa hè rồi, tôi không thích Bạch Thần ôm tôi ngủ nữa, nóng quá tôi không chịu nổi.
Tôi lấy con thú nhồi bông trên giường, nhét vào tay ấy: “Quá nóng rồi, tự đi ngủ phòng khác đi.”
Bạch Thần lập tức cúi đầu đứng ở cửa phòng tôi tôi: “Không phải có điều hòa sao?”
Tôi quay đầu điều hòa ở đầu giường, đúng là có, cái này tốn tiền lắm.
Tôi khan, kéo tay ấy dẫn sang phòng khác: “Cái đó chỉ để trang trí thôi.”
Người thì đã đưa sang phòng khác, khi tỉnh dậy vẫn có người bên cạnh.
Bạch Thần ôm mặt tôi, xoa xoa: “Có mát không?”
Tôi nhắm mắt áp sát vào tay ấy, cảm giác mát lạnh.
“Tôi không phải là đồ trang trí.”
Đúng , chàng này là tinh, cũng phải có chút ít phép thuật chứ.
21.
Cuối tuần, Kỷ Trần Phong mời tôi đón sinh nhật cùng ấy.
Tôi Bạch Thần, kế hoạch ban đầu là sẽ cùng ấy ra ngoài chơi.
Tôi hỏi ý Bạch Thần: “Được không?”
Bạch Thần hừ một tiếng, bước ra khỏi bếp: “Tùy em.”
“Anh ấy giúp tôi nhiều lắm, cho nên…”
“Đã là tùy em.”
Con hồ ly nhỏ vẫn còn giận dỗi.
Một lúc sau lại nghe thấy ấy : “Em cứ để tôi một mình trong nhà này tự sinh tự diệt đi.”
Tôi bật : “Lúc tôi đi , chẳng phải cũng ở nhà một mình sao?”
“Lúc đó… không giống.”
“Đĩa này nóng quá, tôi không bê .” Tôi cố ý to, quay đầu về phía phòng khách gọi.
Bạch Thần ngoan ngoãn vào bếp bưng từng đĩa một.
“Tôi về sẽ mang bánh nhỏ cho .”
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
22.
Bạch Thần tiễn tôi xuống lầu, Kỷ Trần Phong đang đợi tôi ở dưới đó.
“Em hôn tôi một cái.” Bạch Thần nắm lấy tay tôi, không cho tôi đi.
Tôi vì tính trẻ con của ấy, rõ ràng ở nhà đã dỗ dành ấy rất lâu.
Tôi nhanh chóng hôn nhẹ lên má ấy, xoa đầu ấy: “Được rồi, em sẽ về nhà sớm mà.”
Kỷ Trần Phong mở cửa mời tôi lên xe.
Không khí trong xe có phần ngượng ngùng.
Một lát sau Kỷ Trần Phong mới lên tiếng: “Hình như em có chút khác lạ.”
“Người tiễn em xuống lầu là trai em à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, bọn em đã hẹn hò vài tháng rồi.”
Kỷ Trần Phong tôi qua gương chiếu hậu, tôi đối diện với ánh mắt của ấy.
“Nhìn không giống người tốt.” Anh ấy bổ sung thêm, “Anh có trực giác của cảnh sát.”
Tôi tựa lưng vào ghế: “Bạch Thần của em rõ ràng là một chó con ngoan ngoãn.”
Kỷ Trần Phong khổ, lẩm bẩm: “Là nghĩ nhiều rồi…”
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên nghĩ đến việc vẫn chưa dẫn Bạch Thần đi xe dạo chơi, có lẽ ngày mai có thể dẫn ấy đi đua xe kart, chắc chắn ấy sẽ phấn khích đến mức lộ cả đuôi và tai ra.
Nghĩ đến nụ vô tư của Bạch Thần, tôi cũng nở nụ .
Kỷ Trần Phong dừng xe, bước xuống giúp tôi mở cửa: “Em đang nghĩ đến chuyện gì vui ?”
Tôi mím môi , lắc đầu.
Kỷ Trần Phong dẫn tôi đến một nhà hàng, đẩy cửa phòng riêng, toàn là những chàng trai bảnh bao tràn đầy hoócmôn nam tính.
Khi cửa mở, mọi ánh đều đổ dồn về phía chúng tôi, cợt: “Ồ, chào chị dâu.”
Tôi gượng, vội xua tay: “Không phải… chúng tôi…”
Chưa kịp giải thích rõ, Kỷ Trần Phong đã kéo tôi ngồi xuống: “Đừng để ý, họ chỉ thôi.”
Tôi mỉm gật đầu.
Kỷ Trần Phong chăm sóc tôi rất chu đáo, đến mức tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
Kỷ Trần Phong cắt bánh đưa cho tôi, tôi cầm lấy muỗng cắm vào lớp kem mềm mại, sau đó tay tôi không thể kiểm soát mà run lên.
Kỷ Trần Phong tôi: “Không thích à?”
Anh ấy lấy miếng bánh đã bị tôi nham nhở, đặt lên bàn.
“Hạ Dự? Sao ?”
Tôi chăm chăm vào miếng bánh, n.g.ự.c đau nhói.
“Xin lỗi, tôi xin phép một lát.” Tôi đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh.
Dựa vào cửa, tôi thở dốc gọi tên Bạch Thần.
Rất hoảng loạn.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho ấy.
Thường ngày ấy nghe máy ngay lập tức, lần này gọi hai lần không ai nghe.
“Bạch Thần… chẳng vui chút nào, đang cái gì chứ…”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Trần Phong kiên nhẫn đứng ngoài đợi tôi: “Hạ Dự, có chuyện gì sao?”
Tôi trở lại chỗ ngồi, cầm túi lấy quà ra, đưa đến trước mặt ấy: “Chúc mừng sinh nhật, nhà em có chút việc.”
“Anh đưa em về nhé?”
Tôi mỉm lắc đầu: “Anh ở lại với đi, hôm nào em mời ăn cơm nhé.”
23.
Ban đầu tôi đoán là con hồ ly ngốc này đang cố chọc tức tôi.
Nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, trực giác mách bảo tôi rằng có chuyện xảy ra với Bạch Thần.
Không chờ thang máy, tôi quay sang lối thoát hiểm chạy đến cửa nhà.
“Bánh ngọt nhỏ em hứa với tôi đâu?”
Tôi tưởng tượng mở cửa ra sẽ nghe thấy tiếng Bạch Thần giận dỗi với tôi.
Nhưng không, nhà rất yên tĩnh, rất gọn gàng.
Tôi lao vào phòng tìm bóng dáng Bạch Thần.
Không có…
Không thấy ấy đâu cả.
Không thấy con hồ ly nhỏ đâu nữa cả.
Bạch Thần của tôi không thấy đâu nữa cả.
Điện thoại di , máy tính bảng cùng với thú nhồi bông của ấy đều đặt trên giường, Bạch Thần không thấy đâu.
Tôi mở điện thoại của Bạch Thần, tìm số liên lạc của bác ấy, lại không thấy.
Giao dịch chuyển tiền!
Đúng, của ấy đã chuyển tiền cho tôi.
Ngón tay run rẩy mở ứng dụng ngân hàng, từng dòng từng dòng xem số tiền trên màn hình, tên giao dịch là “Chuyển tiền trúng số”.
“Sao lại là tôi trúng số ?” Tôi lẩm bẩm.
Nước mắt rơi trên màn hình, nhòe đi.
“Album ảnh!”
Bạch Thần rất thích chụp ảnh.
Nhưng bây giờ… không thấy ảnh ấy đâu nữa.
Tôi bước những bước nặng nề, đến trước gương kéo cổ áo xuống, những vết hôn, dấu răng mà Bạch Thần để lại trên cổ tôi đều biến mất.
Bạn thấy sao?