Tôi Bị Một Tên [...] – Chương 4

Chương 4

Đuôi của Bạch Thần nằm yên trên giường, trước đây mỗi khi tôi gọi tên ấy, đuôi là thứ đầu tiên phản ứng, giờ lại yếu ớt, có vài vết thương.

Tôi không ngờ giọng mình lại nghẹn ngào như , tay vuốt nhẹ tóc Bạch Thần: “Con mèo đen đó là kẻ xấu, đã dạy dỗ nó vì tôi phải không?”

“Nó muốn cướp em đi, tôi không cho phép.” Bạch Thần dùng tóc chạm vào má tôi.

Trong lòng tôi có một nơi nào đó đang nhảy lên mạnh mẽ.

“Bạch Thần, có biết việc buổi tối đến tìm tôi ngủ, ôm tôi không buông tay, đối với loài người chúng tôi là một loại quan hệ rất đặc biệt không?”

Bạch Thần ngẩng đầu từ cổ tôi, dùng tay lau nước mắt của tôi, đôi tai hồ ly lại lộ ra.

“Em thích tôi ôm em mà, đúng không?”

Bạch Thần đảo ngược thế, đôi mắt lấp lánh tôi.

Tôi còn chưa kịp , đã thấy cái đuôi vốn yếu ớt của ấy lại vẫy mạnh, quấn lấy cơ thể tôi.

Con hồ ly này chắc chắn lại nghe lén những lời trong lòng tôi rồi.

“Vậy tôi có thể dính lấy Dư Dư mỗi ngày rồi, đúng không?”

Nhìn đôi mày cong cong, tươi nũng nịu của con hồ ly nhỏ này xem, ai mà không muốn chứ? Dù sao tôi cũng muốn. Haha.

Tôi xuống giường ra phòng khách lấy hộp thuốc: “Anh có thể uống thuốc của con người mà phải không?”

Chưa rời xa vài giây, cơ thể Bạch Thần lại dán vào, ôm lấy eo tôi từ phía sau.

“Em nghĩ có thể thì là có thể.” Anh ấy tôi bật .

“Rốt cuộc có thể không?” Tôi vỗ mạnh tay ấy đang ôm ở eo mình.

Sao lại là một con hồ ly có não đương thế này?

“Thực ra chỉ cần em hôn tôi là rồi.”

Chà, đúng là một con cáo nhỏ biết lợi dụng thế.

Rõ ràng, Bạch Thần là một con hồ ly chưa có kinh nghiệm, dường như cố gắng chứng tỏ bản thân, hôn rất mạnh, đến nỗi môi tôi bị cắn rách.

Tôi nắm tai hồ ly của ấy để tỏ ý không hài lòng, đưa lưỡi dẫn dắt ấy vào nụ hôn sâu hơn, cuồng nhiệt.

Vừa tách môi, ấy lại đuổi theo hôn nhẹ vài cái.

Đuôi hồ ly của ấy vẫy đến trời, dụi mặt vào tôi: “Em có thể hôn tôi nhiều hơn không?”

Tôi bật : “Anh đang bệnh đấy…” Tôi đẩy vai ấy, rồi trở về phòng.

Vài giây sau, Bạch Thần khôi phục sức sống, ôm búp bê của ấy nằm lên giường tôi, ngón tay cái lướt trên vết m.á.u trên môi tôi, rồi đưa vào miệng.

Tôi , đưa tay đặt lên trán ấy… Thật kỳ diệu, ấy thực sự không còn sốt nữa.

Sau này mỗi lần hôn, ấy đều tôi bị thương, thậm chí tôi còn cảm nhận nanh của ấy.

Mỗi lần xấu hổ, không chỉ tai và đuôi mà cả nanh của ấy cũng không giấu .

17.

Sau khi ở bên Bạch Thần, không chỉ tinh thần của ấy tốt lên mà tinh thần của tôi cũng tốt hơn nhiều.

Ở công ty, tôi luôn nhận những lời tán tỉnh trêu chọc.

Mỗi ngày đi và tan ca, Bạch Thần đều đón đưa tôi, có thể ấy đã tốt nhiệm vụ của một người trai.

“Wow, Hạ Dưa mới có trai hả?”

“Trông đẹp trai đấy, chậc chậc dáng người này.”

Tôi đã sắp chìm đắm trong những lời khen ngợi của đồng nghiệp, haha.

Nhưng có một điều họ sai rồi, trai? Không! Không! Không!

Tổ tiên của tôi từ dưới đất chui lên cũng phải gọi Bạch Thần là “cụ tổ.”

Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!

18.

Trong buổi họp sáng, sếp để tôi lại một mình, tôi đầy ẩn ý: “Hạ Dư, trai của … không đơn giản như đâu, tôi khuyên nên dừng lại kịp thời, càng lún sâu, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là .”

Lời của sếp, tôi không để tâm lắm, gượng vài tiếng rồi bước ra khỏi phòng họp.

Tất nhiên tôi biết việc đương với một hồ ly là không thực tế, tôi chỉ muốn hưởng thụ niềm vui hiện tại mà thôi.

Tôi lớn lên trong nhi viện, một mình vất vả tìm việc, vui buồn cũng không có ai để chia sẻ.

Tôi chỉ cờ gặp người dính lấy tôi, ở bên cạnh tôi, tôi không muốn bỏ lỡ.

Tôi chỉ muốn cuộc sống của mình ngọt ngào hơn một chút.

19.

Sau giờ , tôi vui vẻ thấy Bạch Thần đang đợi tôi dưới tòa nhà văn phòng.

Tôi chạy đến bên ấy, ôm lấy tay ấy ra về.

Bạch Thần nhận ra tâm trạng của tôi hơi kém, nghiêng người chạm vào vai tôi: “Hôm nay là thứ năm đấy.”

Tôi hiểu rồi, con hồ ly nhỏ lại muốn ăn gà rồi.

“Đi thôi, thứ năm điên cuồng.”

Về đến nhà, cờ lại bị cúp điện để kiểm tra, tôi thắp nến lên.

Qua ánh nến lập lòe, tôi vào đôi mắt của ấy.

“Mấy ngày nay có nhiều người đến gần tôi một cách kỳ lạ, có phải vì không?”

Nghiêng đầu cẩn thận hỏi, đồng nghiệp bình thường không mấy câu, bây giờ lại quan tâm hỏi han tôi.

Tôi nghĩ không phải do trang điểm của tôi thay đổi, cũng không phải do điểm sáng nào tôi cũng khiến người khác ý, mà là do con hồ ly nhỏ ở nhà.

Bạch Thần do dự một lát, rồi gật đầu.

“Tôi không muốn những kẻ xấu đến gần em, bây giờ trên người em có mùi của tôi.”

Tôi bật , vuốt ve đầu ấy.

Bạch Thần tựa đầu vào vai tôi, sau đó hơi thở ấm áp của ấy phả vào cổ tôi.

Ban đầu là những nụ hôn, sau đó là cảm giác đau âm ỉ, chàng này dường như lại không kiểm soát răng nanh của mình

Anh ấy đang cắn vào cổ tôi.

Tôi cảm nhận ấy ôm tôi càng chặt, đuôi cũng quấn chặt lấy lưng tôi, khiến tôi không thể giãy giụa.

Tôi đẩy vai Bạch Thần: “Bạch Thần, tôi đau.”

Bạch Thần lần này không nghe lời, ngược lại đè tôi xuống thảm.

Tôi có chút hoảng: “Bạch Thần!”

Bạch Thần thỏa mãn hôn lên cổ tôi, kéo tôi dậy.

Tôi đặt tay lên chỗ ấy hôn, di chuyển lên trước mắt, có máu.

Tôi trêu chọc, vuốt ve đôi tai hồ ly nhô ra của Bạch Thần: “Anh là ma cà rồng à?”

Nụ trên môi tôi đông cứng lại, vì sắc mặt của Bạch Thần không tốt.

Bạch Thần chủ áp má vào tay tôi, dụi dụi: “Tôi em không vui sao?”

Tôi bật lắc đầu.

Tay vuốt ve má ấy, nâng cằm ấy lên: “Mở miệng.”

Răng nanh này thật sắc nhọn.

“Răng nanh phải thu lại, nếu không thì đừng hôn tôi nữa.”

Bạch Thần nắm tay tôi đặt lên môi hôn nhẹ, : “Vậy em phải cùng tôi luyện tập nhiều hơn.”

Chiêu trò dụ dỗ quyến rũ của con cáo này thật lợi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...