11.
…Mẹ kiếp, vừa mới đi vệ sinh một lát, cái cửa của tôi đâu rồi!
Tên khốn Bạch Thần này tháo luôn cửa của tôi rồi còn hớn hở khoe chiến tích.
“Giờ không có cửa nữa, chúng ta có thể ngủ cùng nhau rồi nhé?”
“Biến đi!”
Bạch Thần áp mặt vào cổ tôi, cọ cọ: “Loài hồ ly chúng tôi không đẻ trứng.”
Ai với hắn về loại trứng ấy chứ! Đúng là một con hồ ly ngốc…
Tên này sau khi biến thành người, chiếm hết một nửa tủ quần áo của tôi, không phải tôi mua, tôi đâu có tiền.
Các và bác của Bạch Thần mua cho hắn.
Mỗi lần tôi đều năn nỉ: “Không phải chứ đẹp trai, như này cũng… màu mè quá…”
Tôi lén Bạch Thần, “Con hồ ly nhỏ này, mấy người định bao giờ mang đi đây?”
Bọn họ chỉ để lại một bóng lưng soái khí, chẳng ai đáp lại tôi.
Quay đầu lại, tôi còn phải dỗ dành con hồ ly nhỏ hay giận dỗi này.
“Bạch Thần, tôi không có ý chê bai , chỉ là…”
Anh lấy thân sắc để trả ơn, không có gì thực tế cả, túi tiền của tôi không chịu nổi đâu.
Tôi bày món gà luộc thích của Bạch Thần lên bàn, dò hỏi: “Cáo các trả ơn thế nào?”
Bạch Thần ngẩng cao cằm, thờ ơ chỉ vào màn hình đang chiếu “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”.
“Kết hôn với em?”
Tôi vừa ra, mặt Bạch Thần đỏ bừng, quay đầu lại.
Bảy cái đuôi đều lộ ra, vỗ vào chân tôi.
Trời đất… vẫn là một con hồ ly ngây thơ.
“Đuôi hồ ly của lộ ra rồi.”
Không thì thôi, giờ tai hồ ly cũng lộ ra, đuôi vỗ vào chân tôi càng mạnh hơn.
Tôi định ngăn hắn lại, mạnh tay quá, đá hắn ngã khỏi ghế luôn.
12.
Dạo này hắn rất hay giận dỗi, dù tôi có vuốt đầu xoa bụng cũng không còn tác dụng, mỗi tối cũng không ồn ào đòi ngủ với tôi nữa.
Chỉ trốn trong phòng mình xem “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”.
Mấy ngày rồi không thèm để ý đến tôi.
13.
“Bạch Thần, ngày mai là cuối tuần, tôi đưa ra ngoài chơi nhé?”
Tôi gõ cửa phòng ấy, đẩy cửa bước vào, một mùi thơm phảng phất bay vào khoang mũi.
Gà rán! Con cáo này dám ăn gà rán sau lưng tôi! Tôi còn đang nghĩ cách dỗ dành ấy, thật không ngờ…
Tôi đứng sững ở cửa, mặt tối sầm lại ấy.
Bạch Thần cẩn thận chỉ vào miếng gà rán còn lại: “Em ăn không?”
“Có!”
Tôi sững sờ vài giây rồi tươi, lao lên giường ấy, giật lấy hộp gà rán, vừa nhai vừa không rõ ràng: “Anh lấy tiền ở đâu?”
“Trong cái máy tính bảng này có tiền.”
Tôi dừng lại, nước sắp chảy ra từ mắt rồi.
Cái máy tính bảng này gì có tiền! Chỉ có mồ hôi nước mắt của tôi thôi!
Tôi mở hóa đơn ra xem, rất tốt, rất tốt…khá đấy!
Con hồ ly c.h.ế.t tiệt này giận dỗi mấy ngày nay, mỗi ngày đặt gà rán đến tận năm lần.
Tôi nhét điện thoại vào tay ấy, thở hổn hển, đừng tôi tức chết: “Đi xin tiền của các bác của , là tôi nuôi không nổi nữa.”
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
14.
À, tôi đâu phải là ân nhân của Bạch Thần, Bạch Thần mới là ân nhân của tôi.
15.
“Dư Dư, đã ôm điện thoại cả đêm rồi.”
Hừ, một con hồ ly nhỏ như Bạch Thần đâu có hiểu niềm vui kiếm hàng triệu chỉ trong vài giây.
Tôi tươi, đặt tay lên xoa xoa đầu Bạch Thần: “Anh không hiểu đâu…”
Để đền đáp, cuối tuần tôi đưa Bạch Thần đến công viên giải trí.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đó không phải là quyết định sáng suốt, Bạch Thần khi phấn khích sẽ lộ đuôi.
Lộ một cái đuôi, tôi giải thích với người phía sau: “Đây là cosplay thôi mà.”
Lộ bảy cái đuôi… sao tôi giải thích đây!
“Anh đẹp trai, đuôi của có thật không? Có thể chỉ chỗ mua không?”
Vì quá chân thực nên còn bị người khác đuổi theo hỏi, lúc đó tôi chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y con hồ mắc chứng sợ xã hội này, nghiến răng: “Nhanh thu đuôi lại.”
Tối về nhà, tôi muốn ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt, bảo Bạch Thần về nhà trước.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi gặp một con mèo đen mà tôi thường cho ăn trước đây, nó quấn đuôi quanh chân tôi, nài nỉ đòi ăn.
Tôi quay lại cửa hàng tiện lợi mua thêm xích.
Tôi thấy ở góc có cái bát của nguyện viên đặt, đang định cúi xuống, muốn bóc vỏ xích bỏ vào.
Chợt thấy ánh sáng phía sau mình bị che khuất, tôi ngước lên ngơ ngác, cái bóng trên tường là một con mèo đang dần to ra.
Một cảm giác không lành… không phải chứ…
Tim tôi thắt lại, theo phản xạ gọi tên Bạch Thần.
Không dám quay đầu, tôi đứng dậy và chạy thục mạng.
Về đến nhà lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, cái bóng vốn dĩ sẽ bị phóng to dưới đèn mà.
16.
Nửa đêm, tôi bị nóng quá mà tỉnh giấc, lại bị Bạch Thần ôm vào lòng.
“Bạch Thần!” Tôi khó chịu đẩy ấy ra, vẫn còn chút cáu kỉnh vì vừa tỉnh dậy.
Nhưng lại bị ôm chặt hơn: “Dư Dư, đừng sợ.”
Tôi ngừng tác, mở mắt ra, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của ấy.
Con hồ ly nhỏ dường như lại bị sốt rồi.
Tôi đưa tay, bật đèn bàn, Bạch Thần bên cạnh, có chút xót xa.
“Những vết thương này từ đâu mà ra?”
Bạn thấy sao?