7.
Không thể không , tiểu hồ ly rất dễ dỗ, tôi xoa xoa bụng nó một chút, nó lại sán vào người tôi.
Nó thật sự biết sưởi ấm, nó còn biết biến lớn!
Thật sự có thể biến lớn!
Và còn có bảy cái đuôi nữa!
Khi ngủ, nó sẽ dùng đuôi quấn quanh tôi.
Đầu tôi vùi vào bộ lông mềm mại của nó, thật tuyệt vời.
Lúc này, tôi cảm thấy mình như Trụ Vương, he he he.
“Cô nàng này, tiếng của em lớn quá rồi đấy, kìm chế lại đi.”
Tôi ngẩng đầu nó, tôi giật mình.
Hồ ly biến lớn rồi, cái đầu này sao trông như yên xe ?
“Yên xe là gì? Một cách khen người mới à?”
“…”
Một lúc sau, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh không phải là đang coi tôi như con mồi, đợi tôi ngủ rồi ăn tôi đấy chứ?”
Thật là đáng sợ!
Quan trọng nhất là cái đuôi của nó vẫn đang đẩy tôi…
Chiếc đuôi lại ấn tôi vào lòng nó, giống như lúc tôi ép đầu nó ăn thức ăn cho mèo .
Nó khẽ ho một cách không tự nhiên: “Gia đến để báo ân…”
Báo ân?
Tôi ngạc nhiên thốt lên, không thể kìm sự phấn khích: “Giống như Bạch Nương Tử và Hứa Tiên à?”
“Gần giống …”
Báo ân à, thì tôi không khách sáo nữa.
Tôi mở rộng vòng tay, cả người lao vào lòng nó.
“Anh có hôi không? Anh đã đuổi bọ chưa? Ngươi không có bọ chét chứ?”
“Im đi! Gia rất sạch sẽ! Rất thơm!”
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
8.
Hồ ly thật sự có thể mê hoặc lòng người.
Mỗi ngày tan , tôi chỉ mong về nhà để vuốt ve hồ ly.
Tiểu… bạch hồ… ừm…
Ban ngày thì nhỏ, buổi tối ấm giường thì lại khá lớn.
“Gia tên là Bạch Thần.”
Hắn có chút tự cao lại có chút ngượng ngùng khi giới thiệu tên của mình với tôi.
Bạch Thần cùng tôi trải qua mùa đông, cùng nhau đón mùa xuân.
Hắn hắn đến để báo ân… !
Ngoài việc biết sưởi ấm giường, bất kể tôi thêm giờ đến khuya thế nào cũng luôn bên cạnh tôi, thì chẳng có tác dụng gì khác, còn tăng thêm gánh nặng kinh tế cho tôi.
Ngày nào cũng ăn thịt, sức ăn không nhỏ, ai mà chịu nổi!
Tôi xoa xoa cái đuôi đang vẫy vẫy của hắn, áp lên mặt cọ cọ: “Bạch Thần, ngày mai phải cùng tôi ăn chay, không thì tôi không nuôi nổi nữa.”
Một lúc lâu sau, Bạch Thần mới đáp lại tôi: “Được…”
Tôi không nghe lầm chứ? Hắn thực sự đồng ý!
9.
Điều tôi kinh ngạc hơn đã xảy ra!
Lần này mở mắt ra, trong lòng không phải là tiểu bạch hồ, cũng không phải là đại bạch hồ!
Mà là một người đàn ông! Một người đàn ông trưởng thành!
Chết tiệt… gặp ma rồi.
“Bị ngốc rồi à? Nhìn gia như gì! Mau dậy đi nấu cơm cho gia.” Bạch Thần lật người, “Gia đói rồi…”
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, hắn cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
“Gia biến thành người rồi?”
“Gia biến thành người rồi!”
Đại ca à… đừng nhảy nữa, giường sắp sập thì chưa , còn không mặc quần áo nữa…
“Cút vào chăn ngay cho tôi!” Tôi hét lên một tiếng, hắn ngoan ngoãn nghe lời nhanh chóng chui vào chăn.
Mặt còn hơi đỏ lên khó tả.
Sau đó… ăn cơm xong hắn sốt rồi.
“Tôi không bỏ thuốc vào cơm đâu.”
Nếu đổ thừa cho tôi thì sao đây, báo ân không thành, rất có thể ân đền oán trả.
“Không sao, đây là quá trình tất yếu khi gia biến thành hình người.”
Bạch Thần mặc váy ngủ của tôi, cuộn tròn trên giường, cơ thể đang run rẩy.
Nhìn thấy mà tôi cũng đau lòng.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đau lòng biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi, nhà tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều bạch hồ, rồi biến thành nhiều người đàn ông cao lớn… đẹp trai.
Ha ha, tôi đang nuốt nước bọt, mặt đầy vẻ si mê, ngắm cảnh đẹp này.
Một đôi tay đưa ra trước mặt tôi vẫy vẫy, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi: “Hạ Dự, chào , Bạch Thần là cháu trai tôi.”
“Cháu trai…”
Chỉ cần vào khuôn mặt này, ai còn nghe lọt lời hắn …
Sau đó tôi bị một cơn gió đẩy ra khỏi phòng ngủ, cửa cũng tiện tay đóng lại.
Trời tối rồi, Bạch Thần mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, tràn đầy vẻ thanh xuân.
Gương mặt trắng trẻo, góc cạnh rõ ràng, đường nét lạnh lùng, lông mày thanh tú, vai rộng eo thon… tuyệt vời, lại một hình mẫu lý tưởng của tôi xuất hiện rồi!
Tôi kiềm chế nước miếng sắp chảy ra, lo lắng hỏi: “Anh không sao… chứ?”
Chưa kịp xong, Bạch Thần đã lao tới ôm chặt lấy tôi.
Hắn kề sát tai tôi : “Chỉ sợ không gặp em nữa.”
Khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Vì, cơ bắp của hắn khá cứng, hơn nữa hắn thật sự rất thơm.
10.
Sống chung với đàn ông không đáng sợ, đáng sợ là khi xuân về, tên này… dường như…
…vẫn giữ lại một số đặc tính của vật.
“Bạch Thần, không sao chứ? Vẫn nghĩ mình là thú cưng à? Sang phòng bên mà ngủ!”
Tôi cầm con búp bê ấy thường ôm ném ra khỏi phòng mình, không biết đây là lần thứ mấy rồi.
“Bé cưng…”
“Dừng lại! Nghe mà nổi da gà! Tôi tên là Hạ Dự.”
Bạch Thần lập tức dùng chiêu dụ hoặc của hồ ly, ôm lấy cánh tay tôi, khóc nức nở: “Dự Dự, muốn ngủ cùng em.”
“…Không đời nào.”
Bạn thấy sao?