Note: Tình tiết truyện có hơi nhanh một xíu nhen cả nhà.
…
Nhà tôi đột nhiên xuất hiện một con hồ ly trắng biết .
Mỗi đêm nó đều biến lớn để ấm giường cho tôi.
Cho đến mùa xuân.
Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, có chút sợ hắn.
Hắn có vẻ như… vẫn còn thuộc tính vật…
Cả người không yên, luôn muốn gần gũi, ôm tôi mỗi đêm.
1
Ai có thể cho tôi biết, sao trong giường tôi lại có một con hồ ly trắng không?
Dù ấm áp thật đấy, sao nó vào nhà tôi!
Có chút dễ thương nữa…
Tôi vuốt vuốt đầu nó, nó dường như rất thích, đuôi vẫy vẫy, còn có vẻ như đang .
Một con hồ ly trắng, lại xuất hiện trong giường của tôi…
Cảnh sát ơi, giúp tôi với!
“Xin chào, ở đây có một con hồ ly trắng.”
“Ừm… rất sạch sẽ, không bị thương… cũng không tôi.”
Chưa kịp địa chỉ nhà, con hồ ly trắng đã tỉnh dậy, nheo mắt, lắc m.ô.n.g và dụi đầu vào tay tôi.
Ơ?
Giống chó quá.
Tôi cúp máy, ôm con hồ ly trắng xuống giường.
Nó ngoan ngoãn rúc vào lòng tôi, trái tim tôi như tan chảy ngay lập tức.
À… dễ thương quá… ngoan quá, giờ tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của Trụ Vương.
Tôi cầm túi thức ăn cho mèo ở cửa, đổ vào một cái bát nhựa.
“Bé ngoan đến đây ăn nào.”
Nó không ăn, cứ tôi, trông có vẻ hơi tội nghiệp.
“Ăn đi chứ, nhóc là hồ ly hoang, chắc đói lắm rồi nhỉ.”
Tôi thể hiện nồng cháy của mình, ấn đầu nó xuống bát.
“Ăn đi, đừng khách sáo nha.”
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
2.
Có người gõ cửa, tôi soi gương chỉnh trang lại một lúc mới mở cửa.
Dù gì thì cảnh sát đứng ngoài cửa cũng là mẫu người lý tưởng của tôi.
Khi Kỷ Trần Phong thấy tôi, ấy ngại ngùng gãi đầu: “Cô Hạ không bị thương chứ?”
Tôi cố phớt lờ vết trầy xước do con hồ ly trắng ra ở chân.
Mỉm bẽn lẽn và cúi đầu: “Không sao đâu.”
Sau vài câu xã giao, Kỷ Trần Phong chuẩn bị cho con hồ ly trắng vào lồng mèo, không hiểu sao nó lại cắn một cái.
Rồi nhảy tọt vào lòng tôi.
Tôi chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến con hồ ly trắng đang rúc vào lòng tôi kêu lên.
Tôi vội hỏi người bên cạnh: “Cảnh sát Kỷ, không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”
Kỷ Trần Phong lắc đầu, cùng đồng nghiệp đeo găng tay bắt con hồ ly trắng vào lồng.
“Nó sẽ người khác, chúng tôi phải đưa nó về.”
Con hồ ly trắng nằm trong lồng cứ kêu lên, âm thanh thảm thiết tim tôi thắt lại, mày khẽ nhíu.
3
Tối đó tôi nằm mơ, mơ thấy con hồ ly trắng chất vấn tôi.
“Cô nàng ngốc nghếch, sao em lại đưa tôi đi!”
4
Sáng hôm sau, tôi lại thấy con hồ ly trắng trong chăn.
Nó vẫn vẫy đuôi, lắc m.ô.n.g với tôi như mọi khi.
Làm tôi tưởng như đang lặp lại vòng lặp.
Đang định gọi 110 để báo cảnh sát.
Thì con hồ ly trắng mở miệng : “Này, đừng đưa tôi đi, gia chạy trốn mãi mới ra .”
“…”
Tôi kinh ngạc đến ngơ người
Nó… nó!
Nó… hồ ly! Không đúng, không đúng, nó biết !
“Gia tu luyện ngàn năm, biết thì có sao?”
Tôi lập tức nhảy xuống giường, lấy ra thanh kiếm gỗ đào giấu dưới gầm giường.
“Yêu quái!”
Con hồ ly trắng đứng trên mép giường, đối diện với tôi.
Dù giọng to không khó để nhận ra có chút lo sợ: “Gia sắp thành tiên rồi!”
Một lúc sau, tôi cẩn thận mở miệng: “Hồ đại tiên?”
5.
Nhà tôi có một con hồ ly trắng biết … giống đực.
Chuyện này là sao đây?
Cứu…! Người trong cuộc hoang mang tột độ.
Hơn nữa, con hồ ly trắng này rất kén ăn, không ăn thức ăn cho mèo, cũng không ăn đồ hộp cho mèo, chỉ thích ăn thịt.
Sáng sớm, tôi – một người vội vã đi còn phải nấu ăn cho nó.
Bị một con vật sai khiến, thật là một sự sỉ nhục lớn đối với loài người!
Nhưng tôi có thể gì đây… chưa biết con này là cái gì nữa.
“Nói lảm nhảm cái gì đấy, ồn tai gia quá.”
Nó còn nghe cả những gì tôi nghĩ trong đầu.
Chết tiệt! Đợi tôi đi về, tôi sẽ đưa nó đi.
Một câu bất chợt vang lên bên tai tôi: “Vậy khi về, nhà sẽ không còn đâu.”
Tay tôi run rẩy, con d.a.o rơi thẳng xuống chân tôi.
Tôi cũng theo đà ngồi phịch xuống, chân mềm nhũn.
Không phải bị nó dọa, mà là bị d.a.o dọa.
“Đừng đưa tôi đi.” Con hồ ly trắng nhảy vào lòng tôi, dụi đầu vào tôi.
“Cô nàng, tôi có thể ấm giường cho em.”
Ôi, thật trơn tru.
Nhưng giọng nó thật dễ nghe, a a a a, đúng là phúc lợi cho những người thích giọng hay.
6
Tan về đến cửa, tôi hít một hơi thật sâu, xây dựng tâm lý thật vững vàng mới mở cửa ra.
Con hồ ly trắng nheo mắt, vẫy đuôi ngoan ngoãn chờ tôi ở cửa.
A a a a a, dù nó là quái, ai có thể từ chối một con hồ ly trắng biết nũng chứ.
Tay tôi vừa chạm vào nó, con hồ ly trắng lập tức dựng lông, phát ra tiếng gầm gừ, lùi lại vài bước.
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, tưởng rằng sau lưng mình có ma.
Tôi hét lên và đóng cửa lại: “Chuyện gì !”
Giọng nó lạnh lùng: “Trên người có mùi gì thế?”
Tôi vừa cho mèo ăn dưới lầu, thức ăn cho mèo ở nhà cũng là để cho mèo hoang.
“Tôi vừa mới chạm vào mèo.”
“Không !” Nó giận dữ chạy về phòng ngủ của tôi, còn dùng chân đá cửa phòng lại.
Con hồ ly nhỏ này có tính chiếm hữu thật mạnh.
Bạn thấy sao?