5
【Tạ Chiêu Dã thật sự đến Cày Đất Đi rồi, chắc chắn là vì tiểu Nhiên của tụi mình, trời ơi, couple tui ship là thật rồi!】
【Ủa tỉnh giùm, chỉ dựa vào mấy tấm hình mờ mờ mà khẳng định Giang Sở Nhiên là “người trong mộng” của ta? Tôi thấy ánh mắt Tạ Chiêu Dã toàn dính chặt vào Thẩm Yên ấy, người ta là “chó liếm” của Thẩm Yên thì có!】
【Y như phim luôn, hôm qua nổ tin hẹn hò, hôm nay ảnh xuất hiện ở chương trình, kiểu gì cũng là Tạ Chiêu Dã với Giang Sở Nhiên hôn nhau ở vòng .】
【Đừng lôi Thẩm Yên vào nữa, cổ chẳng đụng gì ai, đẹp một mình cũng mà!】
【Ai mà muốn dính dáng tới “nữ hoàng mặt thối”? Tiểu Nhiên nhà tụi mình chỉ là hơi hào hứng gõ cửa, mà Thẩm Yên bộ mặt khó ở ra.】
Trò chơi còn chưa bắt đầu mà livestream đã náo loạn như chợ.
Tôi chẳng hứng thú với mấy trò chơi kiểu này, toàn là mồi câu drama, đẩy couple, quảng bá phim.
Mà tôi dạo này không có phim mới, cũng chẳng cần lăng xê tin đồn, nên cứ ung dung ngồi xem kịch.
“Luật chơi đơn giản lắm, hai người một đội, dùng miệng kẹp bóng bay rồi di chuyển về đích.
Bóng mà rơi hay nổ là phải quay lại điểm xuất phát. Đội nào về đích nhanh nhất thì thưởng, chậm nhất thì chịu .”
“Hình là hôn nhau một phút qua tấm kính, hoặc uống hai ly nước chanh.”
Nghe xong luật, ai nấy đều có biểu cảm khó tả.
Phải tổ chương trình đúng là biết cách chơi chiêu, vừa buồn vừa ám muội, câu view đỉnh của chóp.
Đứng giữa vòng vây, Giang Sở Nhiên che mặt đỏ hồng, rên nhẹ một tiếng, nũng:
“Trời ơi mấy người ác quá à, nghĩ ra trò gì mà kỳ cục dễ sợ, hứ, mặt em đỏ bừng rồi nè!”
Nói xong còn liên tục liếc trộm về phía Tạ Chiêu Dã, ánh mắt lấp lánh tứ.
Tạ Chiêu Dã thì ngồi thẳng tắp, ngắm trời ngắm đất ngắm… tôi, hoàn toàn không thèm liếc Giang Sở Nhiên một cái.
Tôi nghe Giang Sở Nhiên mà khóe môi không kiềm giật giật — giả thuần khiết kiểu đó, ta quên mình debut bằng bộ ảnh bìa hở hang cỡ nào à?
Tôi còn tinh ý phát hiện, mấy khách mời khác cũng đang nhịn , môi giật không ngừng.
Đặc biệt là chị Lưu Viện, còn cúi đầu ho khan để che đi nụ nhạo trên mặt.
Xem ra mấy người có mặt ở hiện trường vẫn còn giữ chút năng lực phân biệt đúng sai.
Chỉ có khán giả trong livestream là rất dễ bị chiêu trò của ta dụ.
【Chết tiệt, tổ chương trình đang cái gì , chẳng lẽ không biết nụ hôn đầu của bé Nhiên nhà tụi tui vẫn còn sao!?】
【Bé Nhiên nhà tui lén Tạ Chiêu Dã, Tạ Chiêu Dã giả vờ không lại, thật ra trong lòng chắc vui muốn chết rồi!】
【Tôi thấy rõ ràng Tạ Chiêu Dã cứ chằm chằm Thẩm Yên, chứ có vẻ gì là thích Giang Sở Nhiên đâu.】
【Người trên sai rồi, Tạ Chiêu Dã chỉ là để tránh cho bé Nhiên bị đồn thổi, nên mới giả bộ không quen thôi!】
【Nói công bằng nha, Thẩm Yên kiểu nữ vương sắc sảo, đúng kiểu sẽ tát Tạ Chiêu Dã bay màu. Còn Giang Sở Nhiên chưa chơi đã nhõng nhẽo như sắp khóc, đúng là chơi không nổi.】
【Tch tch tch, người trên giả vờ trung lập thật ra đang đá xéo, ghen với bé Nhiên tụi tui đến lộ liễu luôn rồi!】
Tôi chỉ muốn ngồi yên xem trò vui, Lưu Viện bảo thiếu tôi thì không đủ ba cặp chơi.
Làm ngày nào biết ngày đó, tôi đành đồng ý tham gia.
Hai hài hước – linh hồn của chương trình – vừa nghe luật chơi xong liền bắt tay ôm vai nhau lập đội.
Còn lại bốn người chưa có đội là tôi, Tạ Chiêu Dã, Giang Sở Nhiên và Đơn Câu.
Tôi còn đang đắn đo chưa biết nên ghép với ai thì cùng lúc Tạ Chiêu Dã và Đơn Câu lên tiếng mời tôi.
“Thẩm Yên, chúng ta lập đội nhé!”
“Cô Thẩm, tôi muốn đồng đội với !”
Hai giọng vang lên cùng lúc, mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
Đến cả chị Lưu Viện dày dặn kinh nghiệm cũng thoáng sửng sốt.
Còn Giang Sở Nhiên thì đứng sững, đang định giơ tay nắm lấy Tạ Chiêu Dã lập đội thì đơ tại chỗ, mặt biến sắc, ánh về phía tôi đầy oán độc.
Bị mời cùng lúc, tôi cũng thấy khó xử.
Tôi không thân với Đơn Câu, đứng cùng sẽ hơi gượng gạo.
Còn Tạ Chiêu Dã thì vẫn chưa giải thích gì, tôi vẫn còn đang giận .
Nhưng suy đi tính lại, tôi không muốn phải tương tác với người lạ, thế là tôi đặt tay vào lòng bàn tay Tạ Chiêu Dã — vốn đã đưa ra từ trước.
“Được, tôi đồng ý.”
Tạ Chiêu Dã , nụ rạng rỡ dưới ánh nắng khiến gương mặt như ánh sáng thánh thần chiếu rọi.
Đơn Câu bị từ chối thì chỉ nhún vai, vốn dĩ chỉ mời vì tưởng tôi cũng ế đội giống mình.
Anh lười biếng đi tới bên Giang Sở Nhiên, giọng bông :
“Tiểu thư à, giờ chỉ còn tôi với thôi, đành lập đội với nhau .”
Giang Sở Nhiên hậm hực quay mặt đi, giấu ánh căm ghét.
“Anh đừng có đụng vào tôi, đến gấu áo cũng không chạm!”
Đơn Câu lặng lẽ đảo mắt một vòng.
6
Trò chơi bắt đầu.
Quãng đường dài 100 mét, mỗi đội phải dùng miệng giữ bóng bay và di chuyển đến đích.
Đội lên trước là hai hài hước của chương trình.
Vừa nghe tiếng còi lệnh, hai người lập tức ngoạm bóng bay, hét lên từ cổ họng như ra trận, khí thế hừng hực lao đi.
Chân chạy bốn phía, bụi tung mù trời — đáng tiếc là gần tới đích thì bóng nổ, phải quay lại lại từ đầu.
Lần hai rút kinh nghiệm, di chuyển nhẹ nhàng như hoa quỳnh nở, nhanh chóng về tới vạch đích.
Tiếp theo là Giang Sở Nhiên và Đơn Câu.
Giang Sở Nhiên thấp hơn Đơn Câu hai cái đầu, lại bắt phải hạ người, đứng tấn ngang để cân bằng chiều cao.
Đơn Câu như con cua, kẹp bóng bằng miệng đi nghiêng nghiêng, mặt đỏ bừng, mồ hôi đổ như tắm.
Vậy mà Giang Sở Nhiên cứ chốc chốc lại chỉ vào khúc khích, đến gập cả người.
Bóng rơi liên tục, lại phải đi lại từ đầu.
Đơn Câu tức đến mức nắm chặt tay, trán nổi gân xanh.
Sau một hồi vật vã, cuối cùng hai người cũng xong lượt.
Đơn Câu mệt đến ngã bệt xuống đất, còn Giang Sở Nhiên thì nhảy cẫng lên vỗ tay: “Vui quá trời!”
Cuối cùng là đến lượt tôi và Tạ Chiêu Dã.
Tôi nghĩ bình thường kiễng chân là đã có thể hôn rồi, chiều cao hai đứa hoàn toàn hợp để kẹp bóng.
Nhưng Tạ Chiêu Dã tôi đầy dịu dàng, : “Tin , Yên Yên.”
Rồi dùng miệng ngậm lấy bóng bay, bế tôi lên bằng kiểu công chúa.
Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào lòng Tạ Chiêu Dã.
Anh nghiêng đầu nhẹ, dùng miệng giữ quả bóng rồi khẽ áp nó lên môi tôi.
Cả sân im phăng phắc, Tạ Chiêu Dã cứ thế bế tôi, bước từng bước vững vàng về đích.
Từ góc của tôi, thứ tôi thấy chỉ là gương mặt đẫm mồ hôi của phía sau quả bóng, cùng đôi mắt sâu thẳm đầy cảm.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tim tôi đập như sấm.
Tôi không phân biệt nổi đó là nhịp tim của tôi hay của , chỉ biết trong lòng như có cả đàn bồ câu đang vỗ cánh bay loạn.
Khi chạm vạch đích, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hệt như đang chúc mừng một cặp đôi mới cưới.
Tạ Chiêu Dã nhẹ nhàng đặt tôi xuống, , lúm đồng tiền hiện lên, ánh mắt tràn đầy vẻ mãn nguyện vì “âm mưu” thành công.
Tôi liếm răng hàm, cố nhịn không nhào tới hôn .
7
Không ngoài dự đoán, tôi và Tạ Chiêu Dã giành hạng nhất.
Hai hài hước về nhì, còn Giang Sở Nhiên với Đơn Câu đội sổ.
【Trời đất ơi, Tạ Chiêu Dã cái gì mà đỉnh thế, bế công chúa còn hôn bóng, testosterone bùng nổ luôn á!】
【Thẩm Yên cũng không phải dạng vừa đâu nha, vừa giả vờ né tránh vừa dựa lên vai người ta, Tạ Chiêu Dã toe luôn!】
【Huhu giờ tôi hai người đó là thấy tim bay tim bay, như có filter hồng phủ khắp màn hình đó, ngọt muốn xỉu!】
【Bạn phía trên thật hiểu lòng tôi, tôi ngọt tới mức đang lăn lộn trên giường khùng khục đây nè!】
【Ủa mấy bà có giỡn không ? Rõ ràng Thẩm Yên tự nhào vào lòng Tạ Chiêu Dã, ảnh chỉ thuận theo thôi, muốn chọc tức bé Nhiên tụi tui!】
【Xin lỗi nha thi sĩ, tôi thấy ánh mắt Tạ Chiêu Dã Thẩm Yên sắp nhỏ ra mật tới nơi rồi, ai cho tưởng nhà mới là chính thức?】
【Mấy fan Giang ơi, giờ quan trọng là gỡ ngay app truyện ngôn trong điện thoại đi. Nhìn lại đi, Giang Sở Nhiên muốn dính người ta còn không , Tạ Chiêu Dã một ánh mắt cũng không thèm cho.】
Livestream suýt nữa bùng cháy vì tranh cãi, đạo diễn lượng người xem tăng vùn vụt mà ngoác cả miệng, âm thầm ra hiệu tăng thêm thời lượng máy quay cho chúng tôi.
Lưu Viện tinh mắt phát hiện camera đang dần dồn về phía chúng tôi, ánh mắt lóe lên, miệng vẫn nở nụ dịu dàng, như vô :
“Tiểu Tạ giỏi thật đấy, cũng nghĩ ra cách đó cơ mà.”
“Chỉ là một trò chơi thôi, dù em có thân mật với Yên Yên , chắc người ở nhà em cũng hiểu mà nhỉ?”
Câu này đầy ẩn ý, người có mặt ai cũng nghe hiểu liền.
Chú hài số một đảo mắt, bật :
“Dạo này trên mạng tin đồn về bí mật của Tổng Tạ lan truyền dữ lắm đó nha, tụi tôi ai cũng tò mò!”
Chú hài số hai vỗ đùi phụ họa:
“Tổng Tạ giấu kín dữ thần, không lẽ cũng là người trong giới?”
Tạ Chiêu Dã hơi khựng lại, sắc mặt tối sầm, không một lời.
Tôi hiểu đang giằng co trong lòng — chưa tôi cho phép, không dám công khai, cũng không muốn để người khác hiểu lầm với Giang Sở Nhiên.
“Ái chà, mấy người đừng ép ảnh nữa mà~”
Giọng ngọt như mía lùi của Giang Sở Nhiên lại thu hút hết sự ý.
Cô ta cắn môi, ngón tay vân vê gấu váy, mắt Tạ Chiêu Dã đầy thẹn thùng.
“Nói chuyện cảm công khai như , Dã ngại lắm á.”
Cả sân khựng lại một giây, rồi đồng loạt “ồ~~~” lên đầy ẩn ý.
Hai hài còn hô to nhất, còn nháy mắt ra hiệu trêu chọc.
Mặt Giang Sở Nhiên đỏ bừng giữa tiếng của mọi người, ánh mắt vẫn không ngừng liếc Tạ Chiêu Dã.
Còn sắc mặt của Tạ Chiêu Dã thì như vừa nuốt phải đá — khó chịu ra mặt.
Đơn Câu bịt miệng, lén giả vờ nôn.
Tôi suýt nữa không kìm khóe môi co giật và cơn buồn nôn trong lòng — trời ơi sao có người mặt dày đến thế, trà xanh đến đỉnh điểm!
Tôi nắm lấy tay Tạ Chiêu Dã, người đang cứng đờ như tượng đá, đan chặt mười ngón tay vào nhau, mỉm rõ ràng từng chữ:
“Cho dù tôi có thân mật với Tạ Chiêu Dã đến mức nào, của ấy cũng chẳng ý kiến gì đâu.”
“Bởi vì… của ấy chính là tôi.”
“Không công khai là vì không muốn chiếm dụng tài nguyên công chúng quá nhiều thôi.”
“Nhưng giờ mọi người hỏi rồi, thì tiện đây tôi cũng thông báo luôn.”
Tạ Chiêu Dã tròn mắt tôi, bàn tay to siết chặt tay tôi, trong mắt là sự ngạc nhiên lẫn vui mừng không thể che giấu.
Sân khấu lại một lần nữa bùng nổ vì bất ngờ, Đơn Câu đến ôm bụng ngã ngửa.
“Trời đất, hai người giấu kỹ thiệt đó nha!”
“Thẩm Yên không thì tôi cứ tưởng Giang Sở Nhiên mới là của Tạ Chiêu Dã đó chứ!”
Mọi người sau khi nghe câu đó, lại nghĩ tới mấy lời mập mờ lúc nãy của Giang Sở Nhiên, ai nấy đều nhịn đến đỏ mặt.
Giang Sở Nhiên đứng chết trân tại chỗ, mặt đen như đáy nồi.
Tôi nhắc: “Ủa, chưa người thua hả?”
Lúc này tổ chương trình nhanh chóng bê lên một tấm kính và hai ly nước chanh, để hai người chọn hình .
Giang Sở Nhiên uốn éo đi về phía tấm kính, chờ Đơn Câu tiến lại gần.
Bạn thấy sao?