Tôi Bị Khiếm Thính [...] – Chương 3

Chương 3

Hắn tưởng rằng tôi đang .

Nhưng tôi cũng biết rõ, yếu đuối không sai, sai chính là Phó Tri Hạ.

Chỉ có thôi.

Hắn bắt đầu mang bữa sáng cho tôi, khi có người cố vứt vở bài tập của tôi, hắn cũng sẽ chủ giúp tôi lấy lại.

Hình như đang dùng cách thức này để bù đắp cho tôi?

Tôi hắn đẩy một chiếc hộp nhung đỏ về phía tôi, như một món quà quý giá.

“Tặng em, Hứa Tiệp không có.”

Mặt không đổi sắc, tôi đẩy chiếc hộp trả về.

Không một lời.

Hắn nghiến răng:

“Sư Dĩ Quan, sự nhẫn lại của tôi có hạn.”

Nhìn thấy tôi không chút phản ứng, hắn tức giận đứng lên.

Chân ghế cọ sát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Một lời không quay người rời khỏi lớp học.

Ngồi đằng trước là Lý Song, ấy đối với tôi khá tốt.

Ngày trước khi có người bắt nạt tôi, ấy cũng vì tôi vài câu.

Chỉ là khi sự dơ bẩn lên ngôi, thì sự ngây thơ chính là một sai lầm.

Nhìn Phó Tri Hạ đi rồi, ấy đột nhiên quay lại hỏi tôi:

“Cậu cãi nhau với Phó Tri Hạ à?”

Tôi lắc đầu.

“Không có.”

Chỉ là chia tay mà thôi.

Cô ấy lại :

“Hai người trước đây như hình với bóng, gần đây bị sao ?”

Tôi mới : “Chia tay rồi.”

Mắt ấy run run:

“Phó Tri Hạ, cậu quay lại rồi?”

Tôi quay người, thấy ánh đáng sợ của mắt Phó Tri Hạ.

Trong tay cầm một chai sữa chua loại mà tôi thích nhất.

Đi qua đặt sữa chua xuống bàn.

Quay ra nắm tay tôi, không bỏ ra .

Hắn kéo tôi vào cầu thang bộ.

Không gian chật hẹp, hắn nắm lấy bàn tay tôi, bóp mạnh đến mức đỏ ửng đau lên.

Hắn chằm chằm tôi:

“Sư Dĩ Quan, em vừa cái gì? Anh cho em hội lại lần nữa.”

Tôi giãy dụa, không có tác dụng.

Chỉ có thể đối diện với ánh mắt của hắn.

Từng câu từng chữ :

“Phó Tri Hạ, tôi hối hận khi bên cậu, chia tay đi.”

Hắn như hết hơi.

Thay vào đó nhạo một tiếng, hất tay tôi ra.

Ánh mắt một mảng u ám.

Cười khốn nạn:

“Không có tôi, em còn có thể ở cái trường này bao lâu?”

Tôi bình tĩnh hắn:

“Phó Tri Hạ, giọng của cậu, hình như cũng không hay đến …..”

Tôi biết không còn Phó Tri Hạ nữa, những người bắt nạt tôi ban đầu sẽ quay lại bắt nạt tôi, thậm chí ra tay còn hơn thế nữa.

Thậm chí còn tính cả phần của Phó Tri Hạ lên đầu tôi.

Nhưng tôi không muốn thỏa hiệp.

Sau khi quay trở về tôi với giáo viên muốn đổi chỗ ngồi.

Trong lớp chỉ có một chiếc bàn là trống, tôi qua đó ngồi.

Khi quay lại lớp, Phó Tri Hạ thấy một màn này.

Lúc ngồi xuống tác rất lớn, còn đá bàn.

Gây ra tiếng rất lớn.

Giáo viên cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc hắn một tiếng, cũng không quản nữa.

Tất cả mọi người trong lớp đều có thể ra, chúng tôi thật sự chia tay rồi.

Chỉ là tôi không ngờ tới.

Cái bàn này không phải là không có người ngồi.

Ngồi ở đây trước đây là một học bá đã nghỉ học một năm.

Mà bây giờ, cậu ấy quay về rồi.

Đợi đến buổi sáng tôi đến lớp, thấy nhièu thêm một cùng .

Tôi chầm chậm đi đến.

Người kia để ý, quay đầu tôi.

Tôi chợt khững người.

Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng, mà cong khóe môi .

Cậu ấy lấy quyển sổ, bên trên đã viết xong.

“Sợ cậu quên tôi, tôi giới thiệu lại lần nữa, tôi là Tống Duật, nghỉ học một năm, hôm nay vừa mới quay lại.

Tôi ngơ ngác trả lời:

“Tôi vẫn nhớ cậu, ở trên cây cầu.”

“Còn có, tôi đã đeo máy trợ thính, bây giờ có thể nghe thấy cậu chuyện rồi.”

Một năm trước tôi vừa chuyển qua đây học.

Mỗi ngày đều trôi qua không vui vẻ.

mỗi khi không có việc gì tôi sẽ ra bên sông đi dạo.

Buổi tối hôm đó, tôi thấy bóng người đứng bên sông, giống như sắp nhảy xuống.

Tôi nhào đến ôm lấy người nam sinh.

Đẩy cậu ấy xuống.

Sau đó liên tục an ủi.

“Đừng có nghĩ không thông, dòng sông này rất đẹp, sau này không nữa thì thật đáng tiếc.”

“Từ nhỏ tôi đã không nghe âm thanh của thế giới.”

Cậu ấy mới biết tôi không nghe thấy.

Cậu ấy liền lấy điện thoại ra gõ tên của mình, rồi đưa tôi xem.

Còn hẹn nhau sau này cùng đi dạo.

Chỉ là sau đó tôi căn bản không có thời gian đi dạo, lại nghĩ đến lúc đi với cậu ấy một tiếng, ngày hôm đó tôi không đợi cậu ấy đến.

Chúng tôi cứ thế để nó qua đi.

Tôi không ngờ sẽ trùng hợp như , cái người mà cứu khi ấy.

Chính là cùng bàn mới của tôi.

Tôi với Tống Duật, như những người thân lâu ngày không gặp.

Tống Duật lạnh lùng với người khác, chỉ là không nhiều, mỗi câu đều trả lời.

Phó Tri Hạ đến thấy một màn như .

Tôi với Tống Duật.

Hắn đứng sau cửa một hồi lâu, mặt khó chịu quay về chỗ ngồi, tùy tiện ném bữa sáng trong tay cho một nam sinh.

Hắn : :

“Có người lợn rừng không ăn cám tốt, cậu ăn đi.”

Tôi không quan tâm.

Nhưng Phó Tri Hạ câu đó, tôi có thể ở trường học bao lâu không phải là bừa.

( Còn tiếp )

———

#_Hấu

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...