Cô ấy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức đứng dậy: “Đúng rồi, Lương Bằng Tường cuối học kỳ trước đã đi xăm mình, ở sau eo ấy xăm một chữ S, đó là họ của tao.”
Tôi vừa định gì đó, thì ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu Tình nháy mắt với tôi, rồi tiến lên mở cửa: “Nước ép đâu?”
Người đàn ông ngẩn người, : “Làm xong lâu rồi, mau ra uống đi.”
Tiểu Tình đẩy ta đi về phía phòng khách.
Tôi đứng ở cửa phòng họ.
Tiểu Tình bưng cốc nước ép, nhấp từng ngụm nhỏ, mắt lại dán chặt vào người đàn ông.
Cô ấy đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Người này thế nào cũng là trai ấy mà…
Lúc người đàn ông quay người lại, Tiểu Tình chớp lấy thời cơ, đột nhiên lao tới.
Nước ép trong tay văng lên lưng ta.
“Ái da, sàn nhà trơn quá!” Tiểu Tình bắt đầu vu oan: “Vừa nãy có phải đổ nước ép ra sàn không?”
Người đàn ông bất lực: “Không có mà, em không bị thương chứ?”
“Không có.” Tiểu Tình cực kỳ tự nhiên vươn tay vén vạt áo dưới của ta lên: “Áo ướt hết rồi, để em đi tìm một cái của bố em…”
Cô ấy ngừng lại, ánh mắt rơi vào vùng eo sau trắng nõn săn chắc của người đàn ông, nửa ngày không hết câu.
Còn tôi cũng rõ.
Trên eo người đàn ông, căn bản không có hình xăm!
Người này, chính là Lương Bằng Phi!
Sau khi sai Lương Bằng Phi vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiểu Tình bị tôi kéo vào phòng.
“Bây giờ mày tin chưa?”
Tiểu Tình đã hoàn toàn ngây người, ấy tôi, trong mắt tràn ra tuyệt vọng: “Sao có thể chứ? Sao có thể như ?”
Tôi không kịp công tác tư tưởng cho ấy, cầm lấy điện thoại, định dẫn ấy chạy ra ngoài.
Phải hành nhân lúc Lương Bằng Phi còn ở trong nhà vệ sinh!
Còn chậm trễ nữa, thì thật sự nguy hiểm mất!
Tôi nhanh chóng đi đến cửa lớn, giơ tay vặn tay nắm cửa, cửa lớn vẫn không nhúc nhích…
Chuyện gì ?!
Tôi có chút nóng nảy kéo tay nắm cửa, Tiểu Tình cũng dần bình tĩnh lại: “Sao mở không ?”
“Không biết? Hình như bị cái gì đó kẹt rồi.”
Tôi thở hổn hển, lòng bàn tay bị cọ xát đến rát.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra.
Lương Bằng Phi đã thay một bộ quần áo khác đi ra.
Anh ta chúng tôi, nghiêng đầu: “Tiểu Tình, em với đang gì ?”
Tôi buông tay ra, quay đầu ta.
Cửa lớn đang yên đang lành đột nhiên bị kẹt, rất khó không nghi ngờ là do ai đó giở trò.
Là khi nào?
Có phải là lúc tôi với Tiểu Tình chuyện trong phòng không?
Tôi trấn tĩnh lại: “Tớ chưa lấy sạc điện thoại, bảo Tiểu Tình đi cùng tôi về nhà lấy, cửa này hình như hỏng rồi, mở không ra.”
“Vậy à?”
Lương Bằng Phi từ phía sau đi lên: “Để xem?”
Tôi im lặng kéo Tiểu Tình tránh ra.
Lương Bằng Phi đứng trước cửa, quan sát ổ khóa.
Còn tôi với Tiểu Tình thì từng bước lùi về phía sau.
Bóng trên mặt đất không ngừng kéo dài, Lương Bằng Phi cúi đầu, vai đột nhiên run lên khe khẽ.
Sau đó, độ rung càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng của ta.
“Cô tên là gì nhỉ? Trần Nguyệt Dao đúng không?”
“Cô ra rồi à?”
Giọng ta quái dị vô cùng, lời vừa dứt, ta hơi nghiêng đầu lại, ánh mắt như rắn độc ẩn mình trong bóng tối, khí chất cả người đại biến.
Trong lòng tôi kinh hãi, mạnh tay đẩy Tiểu Tình xông vào phòng ngủ bên cạnh, cửa phòng ngủ vừa đóng lại, thì một bóng người vụt qua cửa.
Ngay sau đó là một tiếng va chạm mạnh vào cửa.
Tôi run rẩy tay chân vặn khóa cửa, sau đó đem bàn ghế tủ đầu giường trong phòng ngủ đều chắn sau cửa.
“Tiểu Tình, mau báo cảnh sát!”
Tôi buông tay đang giữ cửa ra, thấy Lương Bằng Phi nhất thời không vào , cuối cùng không chống đỡ mà quỳ xuống đất, chân tay không khống chế mà mềm nhũn ra.
“Nguyệt Dao! Mày không sao chứ?” Tiểu Tình đỡ tôi dậy.
Nhưng tay đỡ tôi cũng đang run rẩy.
“Tao không sao.”
Tiểu Tình ấy đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đến đây ít nhất cũng phải mười phút nữa.
Mà Lương Bằng Phi vẫn liên tục đá cửa, chúng tôi không thể ngồi chờ chết!
Tôi đứng lên, đi đến trước cửa sổ.
Độ cao này cũng không quá cao.
Tôi chỉ nghĩ vài giây, liền giơ tay xé tấm trải giường trên giường xuống: “Tiểu Tình tìm cho tao một cái kéo!”
Tiểu Tình cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng theo.
Lúc tôi cắt ga trải giường, bên ngoài vẫn ầm ầm không ngừng.
Lương Bằng Phi đá cửa càng lúc càng mạnh.
Anh ta vừa cửa vừa liên miệng mắng: “Đồ tiện nhân! Đồ đàn bà xui xẻo! Nhất định phải đến chuyện tốt của tao!!”
Anh ta nguyền rủa tôi, vài câu sau, đột nhiên đổi giọng.
“Tiểu Tình, em mở cửa ra đi? Ban ngày em còn ôm cổ hôn cơ mà? Sao buổi tối lại trở mặt không nhận người rồi?”
Tiểu Tình vốn dĩ đã ở bờ vực sụp đổ cảm , nghe ta , lập tức mắng to: “Cút đi, đừng nữa! Anh căn bản không phải trai tôi!”
“Có phải hay không quan trọng sao?” Giọng Lương Bằng Phi bắt đầu trở nên hung tợn: “Lương Bằng Tường tốt đến sao? Cũng chỉ là một tên mọt sách chỉ biết đọc sách! Học giỏi hơn tao thì sao? Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng đè đầu tao xuống! Bố mẹ thích nó, thầy thích nó, bè thích nó!! Tất cả mọi người đều thích nó! Rõ ràng 2 chúng tao trông giống hệt nhau, tại sao ai ai cũng thích nó!”
Anh ta gầm nhẹ, tôi nhất thời cũng không phân biệt ta đang chuyện với ai.
Lương Bằng Phi đột nhiên : “Chẳng qua tao chỉ tát bà già một cái, thế mà nó dám xông lên đánh tao, tao là trai nó đó! Nó dựa vào cái gì đánh tao!”
Bạn thấy sao?