Cái người tên Lão Vương Vui Vẻ này sao biết tôi vừa mới lấy một kiện hàng, lại còn ông ta đứng ngay trước cửa nhà tôi .
Nhưng lúc tôi vừa ra ngoài lấy kiện hàng, trong hành lang căn bản không có ai mà!
Hơn nữa, ông ta mà có thể chính xác tên và tuổi của tôi…
Chẳng lẽ, thật sự là ông Vương ở lầu trên?!
Tôi sắp bị dọa khóc rồi, chỉ cảm thấy phòng của mình lúc này cũng trở nên âm u lạnh lẽo.
Không kịp nghĩ nhiều tôi liền gọi điện cho thân.
“Alo? Tiểu Tình mày ở nhà không?”
“Có nè.” Giọng Tiểu Tình trong trẻo, khiến tôi hơi bình tĩnh lại.
Tôi không với ấy chuyện nhóm chat quỷ dị này, chỉ là ông Vương ở lầu trên đầu thất, tôi ở một mình trong nhà hơi sợ.
“Không sao, mày đến nhà tao đi.”
Nhà tôi ở lầu sáu, nhà Tiểu Tình ở lầu bảy.
Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, tôi đến nhà ấy cũng chỉ cần năm phút là đến.
Tôi không do dự nữa, mặc đồ ngủ cầm điện thoại một hơi chạy ra khỏi cửa.
Tôi không dám đi thang máy, men theo lối thoát hiểm, không mấy chốc đã xuống dưới.
Tiểu Tình ở dưới lầu nhà ấy đón tôi, nên vừa ra khỏi khu dân cư tôi đã thấy ấy.
“Tiểu Tình!”
Tôi nhanh chân chạy tới, một đường không nghỉ, lúc này tôi thở hổn hển, ngay cả cũng không nên lời.
“Sao mày sợ đến mức này?” Tiểu Tình sắc mặt tái nhợt của tôi, buồn : “Cứ như là có cái gì đó đuổi theo mày .”
Tôi ngoảnh đầu khu dân cư.
Đèn cảm ứng âm thanh đã tắt, lúc này tối đen như mực, giống như một cái miệng vực sâu, đang nóng lòng nuốt chửng thứ gì đó.
Tôi giật mình, khoác tay Tiểu Tình.
“Đi đi đi, đến nhà mày, tối nay tao ngủ với mày.”
Trên đường đi đến nhà ấy, Tiểu Tình thần bí ghé vào tai tôi : “Thật ra trai tao đang ở nhà tao.”
Bạn trai ấy là học đại học của ấy, Tiểu Tình ấy hôm kia đến tìm ấy.
Tôi ngẩn người: “Hả? Vậy tao đến nhà mày không tiện lắm thì phải?”
“Không sao, ba mẹ tao đều không có nhà, trai tao ở phòng khách, mày ở phòng tao với tao, không sao đâu.”
Tiểu Tình tâm trạng có vẻ không tệ.
Khoảng hai phút sau, chúng tôi đến trước cửa nhà ấy.
Tiểu Tình giơ tay gõ cửa, tôi thì lấy điện thoại ra .
Trong nhóm lại có thêm mấy tin nhắn.
Dòng nổi bật nhất, là do 【Anh Không Phải Truyền Thuyết】 gửi.
Anh Không Phải Truyền Thuyết: 【Các ma nhà ơi, tôi hỏi rồi, Trần Nguyệt Dao c.h.ế.t vào lúc mười một giờ ba mươi bảy phút đêm nay, c.h.ế.t vì bị , hung thủ là Lương Bằng Phi.】
Tôi trợn to mắt.
Cửa nhà Tiểu Tình cũng đúng lúc này bị người ta mở ra từ bên trong.
Tiểu Tình vui vẻ : “Nguyệt Dao mau vào đi.”
“Giới thiệu với , đây là thân của em, Trần Nguyệt Dao.”
Cô ấy lại kéo tôi còn đang ngây người tại chỗ vào phòng: “Nguyệt Dao, đây là trai của tao, Lương Bằng Tường.”
Tôi ngẩng phắt đầu người đàn ông trước mặt.
Không phải tôi đa nghi, mà là hai cái tên này thật sự quá giống nhau!
Kinh ngạc, Tiểu Tình đã đóng cửa lại.
“Đừng ngẩn người ra đó, thay giày đi.”
Trong lòng tôi bất an vô cùng, đứng ở cửa chậm rì rì thay giày.
Hay là về nhà mình đi… đóng chặt cửa sổ, trùm chăn kín mít thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Người đàn ông này cho tôi cảm giác không tốt, âm u lạnh lẽo.
Đang do dự có nên về nhà hay không, tôi vô thức liếc điện thoại.
Trong nhóm lại có một tin nhắn mới!
Anh Không Phải Truyền Thuyết: 【Đúng rồi, đêm nay ngoài Trần Nguyệt Dao, còn có một nữa cũng phải chết, hình như tên là Tô Tình, hai người ở cùng một khu, đều bị một người gi//ết.】
【Thật là tạo nghiệp!】
Tôi đột ngột cứng đờ, trợn to mắt dòng chữ phía trên.
“Sao em không vào?”
Giọng ôn hòa của người đàn ông vang lên.
Tôi quay đầu lại, Lương Bằng Tường đang bưng trái cây từ phòng bếp ra, ta mặc tạp dề ở nhà Tiểu Tình, ngũ quan đoan chính, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, trông rất hiền lành.
Nhưng tôi lại không thể thả lỏng.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng: “Đang trả lời dở tin nhắn.”
Tôi không rời đi, mà mượn cớ đi vệ sinh trốn vào phòng tắm.
Ngồi trên bồn cầu, tôi nhanh chóng gõ chữ: 【Hung thủ xác định là Lương Bằng Phi? Không phải Lương Bằng Tường?】
【Cái gì Bằng Phi Bằng Tường? Rốt cuộc người này là ai ?】
【Đúng đó, nửa ngày cũng không nghe tự giới thiệu, không hiểu quy tắc à.】
Tôi mím môi, gõ chữ: 【Tôi là Trần Nguyệt Dao.】
Trong nhóm im lặng mấy giây, sau đó đột ngột nổ tung.
【Cái gì? Con bé bây giờ đã c.h.ế.t rồi á?】
【Không đúng mà, còn chưa đến giờ mà!】
Tôi: 【Tuy chuyện này có hơi khó tin, tôi thật sự đã kết nối với mạng của mọi người, có thể xin mọi người giúp tôi và Tô Tình không, chúng tôi thật sự không muốn chết…】
Tay tôi gõ chữ đều đang run rẩy.
Ở trong phòng tắm quá lâu, người bên ngoài có thể sẽ nghi ngờ.
Lão Vương Vui Vẻ: 【Tôi đi xem ở lầu bên cạnh.】
Ba giây sau.
Lão Vương Vui Vẻ: 【Hầy, con bé này thật sự có nhóm chat của chúng ta.】
Tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống ngay lập tức, lông tơ đều dựng hết cả lên.
Nhìn quanh bốn phía, tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông Vương?”
Lão Vương Vui Vẻ: 【Êy!】
Lúc này, những người trong nhóm cuối cùng cũng chịu tin tôi rồi.
Bọn họ nhao nhao thảo luận.
【Vậy bây giờ phải sao? Hai con bé này còn trẻ như , tôi cũng không nỡ hai đứa nó cứ thế bị người ta ch//ết!】
【Đúng đó, bằng tuổi con tôi luôn đó.】
【Hay là giúp hai đứa nó đi, dù sao chúng ta đều ch//ết rồi, sợ gì?】
【Ông đây lúc sống hèn nhát, sau khi c.h.ế.t không muốn hèn nhát nữa, việc này tôi giúp!】
【Để tôi đi Khu 009, tra tin tức của Lương Bằng Phi.】
Bạn thấy sao?