Tôi Bị Hệ Thống [...] – Chương 7

Oa, có nhiệm vụ mới!

Từ từ……

Có nhầm không, công viên giải trí Thân Tử? Ở khu Mẫn Hành?

“Này, có thể đổi cho tôi nhiệm vụ nào ở gần hơn không! Tôi ở khu Hoàng Phổ mà.”

“Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, có thể chọn mở hoặc không mở chức năng check in hàng ngày, đến lúc đó ký chủ có thể tự do chọn địa điểm check in.”

Đường Tư Kỳ: Woa!

Có thể tự chọn, chẳng phải xuống lầu là check in rồi?

Check in xong có thể nhận đồng vàng để đổi đồ ăn ngon? Vui ghê!

Đường Tư Kỳ nhanh chóng nghiên cứu nhiệm vụ thứ ba, tuy ở xa không khó tìm, chỉ là cẩu độc thân như một mình đến công viên giải trí, sao lại thấy cứ kỳ kỳ.

Nhưng Đường Tư Kỳ không hề lo lắng, may mà có người!

Cô mở cửa phòng, đi ra phòng khách, lập tức thấy Lạc Tuấn Bảo đang ngồi trên sofa đọc sách.

“Tuấn Bảo, dì cháu mình thương lượng chuyện này nhé?”

“Vâng, dì đi.”

Lạc Tuấn Bảo đặt quyển sách trên tay xuống, trả lời như ông cụ non.

Đường Tư Kỳ nịnh, đi đến gần thằng bé: “Tuấn Bảo này, bình thường cháu ít khi đến công viên giải trí chơi, hôm nay là cuối tuần, cháu cũng rảnh, hai dì cháu mình đi công viên giải trí nhé?”

Ánh mắt Lạc Tuấn Bảo sáng lên, lại cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: “Cháu không đi đâu, cuối tuần mẹ bận bán hàng.”

Đường Tư Kỳ lập tức : “Mẹ cháu bận việc, hai dì cháu mình ra ngoài chơi, dì đưa cháu đi, để mẹ cháu yên tâm việc.”

Lạc Tuấn Bảo lại suy nghĩ một lúc, nghiêm túc : “Đường Tư Kỳ, dì xong bài tập chưa, sao cả ngày không xem hoạt hình thì lại đòi ra ngoài chơi thế.”

Đường Tư Kỳ ngớ người, thuận miệng bịa chuyện: “Đây là một phần công việc của dì, dì nhận đơn vẽ công viên giải trí Thân Tử, phải đi khảo sát thực tế, cháu nghĩ mà xem, đã đi công viên giải trí Thân Tử thì tất nhiên phải đưa nhỏ đi cùng mới tốt đúng không.”

Lạc Tuấn Bảo nghe thì nhảy xuống sô pha, chỉnh lại quần áo: “Vậy thì đi thôi.”

Đừng thằng bé còn nhỏ, bình thường cũng không biết cái đầu nhỏ của nó suy nghĩ những gì, hôm nay chịu đi cùng cũng là chuyện hiếm có. Đường Tư Kỳ nhanh chóng với Từ Thiên Ngưng một câu.

“Trưa nay không cần phần cơm cho bọn em đâu, bọn em ăn ở ngoài luôn.”

“Mẹ ơi, con ra ngoài với Đường Tư Kỳ một lúc, sẽ trở về sớm ạ.”

Cứ như , hai người cùng nhau ra ngoài.

Thông tin về công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu trên mạng rất ít, chỉ có hướng dẫn vị trí đại khái, cũng may tuy chỗ này ở xa vẫn có tàu điện ngầm, Đường Tư Kỳ cùng Lạc Tuấn Bảo đổi hai lần tàu, cuối cùng cũng đến trước cổng công viên giải trí.

Hai người đứng trước cổng, cảm giác không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Chỗ này…… Sao lại thấy không có mấy khách thế này!

Lạc Tuấn Bảo đi đến cửa bán vé, nhón mũi chân: “Ông ơi, vé vào công viên bao nhiêu tiền một người thế ạ?”

Bảo vệ thò đầu ra mới thấy Lạc Tuấn Bảo: “Chiều cao cháu bé chưa đến mức quy định, không cần tiền.” Lại nâng kính về phía Đường Tư Kỳ: “Người lớn 45 tệ.”

Đường Tư Kỳ lấy tiền, mua vé vào cửa, lo lắng hỏi: “Chú ơi, công viên đang mở cửa đúng không ạ?”

“Đang mở đấy, bên trong có nhân viên công tác, muốn chơi trò gì thì bảo nhân viên là .”

Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo đi vào bên trong, công viên có rất ít khách, nhiều trò chơi không hề thấy có người ngồi, có cảm giác trống trải quạnh quẽ, có điều có vẻ như công viên mới hoạt chưa bao lâu, máy móc vẫn còn mới.

Lạc Tuấn Bảo càng đi biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ càng nghiêm túc, cuối cùng không nhịn , : “Đường Tư Kỳ, công việc dì nhận ở đây à? Chỗ này thấy không ra sao cả, dì nhanh khảo sát đi, khảo sát xong thì chúng ta về.”

Đường Tư Kỳ xấu hổ , xem ra ngay cả trẻ con như Tuấn Bảo cũng không có hứng thú với nơi này, vừa mới tới đã giục về.

Chỉ là theo cầu của nhiệm vụ, cần trải nghiệm 5 trò chơi, nên Đường Tư Kỳ chỉ có thể căng da đầu : “Tuấn Bảo, đằng nào cũng tới rồi, chơi một lát đã.”

Cả một đường đi qua, hầu hết máy móc trò chơi đều thiết kế cho trẻ con, không thấy có trò chơi của người lớn, đến cả vòng đu quay cũng là phiên bản mini, chỉ có thể cho mấy đứa trẻ dưới 1m2 chơi.

Đường Tư Kỳ cạn lời, phải sao bây giờ……

Đúng rồi, để Tuấn Bảo lên chơi, thử xem như có tính là hoàn thành nhiệm vụ hay không.

“Tuấn Bảo, cháu lên chơi sau đó xuống kể cho dì xem có vui hay không nhé?” Đường Tư Kỳ năn nỉ.

Lạc Tuấn Bảo thở dài: “Aizzz, ạ.”

Vậy nên, Lạc Tuấn Bảo bị bắt chơi cầu trượt, nhảy giàn nhún, ống thời gian, bát bay vòng và lưới sắt rừng sâu, vòng quay ngựa gỗ và đu quay quá trẻ con, Tuấn Bảo nhất định không muốn chơi, Đường Tư Kỳ đếm thử, thấy thằng bé cũng đã chơi đủ 5 trò.

Cô lấy điện thoại, mở app ra.

“Chúc mừng ký chủ đã check in tại công viên giải trí Thân Tử thành công, khen thưởng 20 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 107 đồng vàng, thời gian sống: 24 tiếng.”

Hóa ra để Lạc Tuấn Bảo chơi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Lại có thêm 24 tiếng cuộc đời rồi.

Chỉ tiếc khen thưởng 20 đồng vàng vẫn thiếu 13 đồng vàng mới có thể mua bộ bàn ghế cho Tuấn Bảo.

Sau khi rời công viên giải trí, hai người đến MacDonald gọi đồ ăn.

Tuấn Bảo chơi đến mức mồ hôi đầy đầu, đã sớm thấy đói bụng, hai tay cầm hamburger gà cắn một miếng to.

Đường Tư Kỳ lấy giấy ăn lau mồ hôi cho thằng bé.

“Aizzz, dì cũng không biết công viên giải trí này lại như , chờ dì kiếm tiền rồi sẽ đưa cháu đi Disneyland để đền bù nhé.”

Nửa cái hamburger đã xuống bụng, tâm trạng Lạc Tuấn Bảo tốt hơn không ít, bình thường thằng bé rất ít khi ăn MacDonald, thứ nhất là vì mẹ bảo phải tiết kiệm tiền, thứ hai là vì mẹ bảo trẻ con ăn nhiều MacDonald không tốt.

Thằng bé lấy giấy ăn lau tay, nghiêm túc : “Thật ra công viên giải trí Thân Tử này không phải là không có chỗ tốt.”

“Hả?” Đường Tư Kỳ có hơi không ngờ .

Lúc chơi trò chơi Tuấn Bảo đều có vẻ miễn cưỡng, mà giờ thằng bé lại khen công viên giải trí này?

“Dì xem, bên trong có rất nhiều cây, hoàn cảnh rất tốt, lúc chơi lưới sắt rừng sâu thì thấy như đang ở trong rừng thật chứ không phải lừa gạt trẻ nhỏ. Cháu còn thấy có rất nhiều hoa, tuy cháu không biết tên hết ngắm hoa cũng không tệ.”

Đường Tư Kỳ: “À…… Vậy cháu thấy không tốt chỗ nào?”

Lạc Tuấn Bảo trịnh trọng : “Quá nhiều, trò chơi không thú vị, trẻ con chưa chắc đã thích kiểu trò chơi nhàm chán ấu trĩ này. Với lại cháu sẽ không cùng mẹ tới đây chơi, trò chơi ở đây đều dành cho trẻ con, không có trò nào cùng chơi với mẹ , không thú vị gì cả, thảo nào không có khách.”

Đường Tư Kỳ nghe , nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi lại lời Tuấn Bảo.

Đợi lát nữa chỉnh sửa lại là có thể đăng lên Dianping rồi.

Lạc Tuấn Bảo gặm cánh gà, tiếp: “Thật ra cháu nghĩ nếu trong đó có vật nhỏ, để người lớn và trẻ con cùng chơi với mấy con vật cũng không tệ.”

Đường Tư Kỳ:!!!

Phải nhanh chóng ghi lại.

Hôm nay đưa Tuấn Bảo tới đúng là quyết định chính xác, đổi lại là sợ là nghĩ không ra mấy chuyện này.

Cô ăn xong bữa trưa, tranh thủ lúc nghỉ ngơi thì đăng những lời Tuấn Bảo đã lên.

“Nhật ký tham quan công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu mới khai trương ở ngoại thành Thượng Hải”

Bài đăng chỉ có mấy tấm ảnh, nội dung lại vô cùng chi tiết.

Mới vừa đăng lên đã có người bình luận.

“Oa, chủ post năng suất như heo mẹ! Lại đăng bài mới rồi!”

Đường Tư Kỳ: “……”

“Bé con đáng quá, hóa ra chủ post đã kết hôn sinh con! Hâm mộ hâm mộ.”

Đây là hiểu lầm lớn, Đường Tư Kỳ nhanh chóng trả lời: Không phải con trai tôi, là con của thân.

“Rất thích nội dung chủ post viết, nhẹ nhàng lại đúng chỗ cần , lúc trước tôi cũng đến công viên giải trí này rồi, cứ cảm thấy có gì sai sai không phân tích tỉ mỉ như chủ post.”

“Hoàn cảnh chỗ này không tệ, chỉ là lại phát triển theo kiểu khó tả, đáng tiếc.”

“Hôm nay có thể đợi tranh chủ post vẽ không? Thích xem bài đăng của chủ post vì tranh vẽ rất có cảm giác!”

Đường Tư Kỳ trả lời: Sẽ vẽ, chỉ là sẽ đăng muộn một chút.

Không ngờ là đã có fans ở Dianping, hơn nữa bài thứ ba vừa đăng đã ý nhiều hơn hai bài lúc trước, hẳn là đến lúc kết toán sẽ nhận càng nhiều đồng vàng.

“Chúc mừng ký chủ đã đánh giá đúng trọng tâm về công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu, còn đưa ra phương pháp cải tiến, hệ thống khen thưởng: 20 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 127 đồng vàng “

Woa!

Không ngờ đưa ra phương án cải tiến cũng nhận đồng vàng!

Được hời rồi!

Vậy là có đủ đồng vàng để đổi quà tặng cho Tuấn Bảo rồi!

“Đi thôi.”

“Vâng, về nhà.”

Đường Tư Kỳ thần bí : “Tuấn Bảo, trước khi về nhà để dì dẫn cháu đến trung tâm thương mại xem cái này đã.”

Lạc Tuấn Bảo nghiêng đầu liếc : “Đường Tư Kỳ, dì đừng tiêu tiền lung tung.”

Giọng điệu này thật sự giống y hệt như Từ Thiên Ngưng đang đứng trước mặt .

Đường Tư Kỳ vui vẻ : “Đến xem rồi cháu sẽ biết không phải là tiêu tiền lung tung.”

Bọn họ ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại lớn ở gần nhà, Đường Tư Kỳ nhớ rõ, tầng 3 của trung tâm thương mại đều là cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ em, trung tâm thương mại này cũng có trong danh sách đổi. . ????hách ????hánh ????ìm -- ????????Um????????u ????ện.vn --

Đường Tư Kỳ rất nhanh đã ưng ý một nhãn hiệu bán bàn ghế trẻ em, bàn ghế của hãng này rất tinh xảo, không như các hãng khác, đã thấy như dùng nhựa kém chất lượng.

Bàn ghế của cửa hàng này đều từ gỗ thô, điều chỉnh độ cao, còn có cả đèn bàn và giá sách nhỏ, qua thấy giống như hình ảnh trên app.

Đường Tư Kỳ ấn Lạc Tuấn Bảo ngồi xuống ghế: “Cháu thấy thế nào?”

Lạc Tuấn Bảo gật gật đầu, bộ bàn ghế này này tốt đến mức thằng bé không có chỗ nào để chê: “Thoải mái, mà Đường Tư Kỳ, ghế này quá thấp so với dì.”

Đường Tư Kỳ : “Ai bảo dì mua cho mình đâu, dì mua cho một nhỏ.”

Lạc Tuấn Bảo : “Dì còn quen nhỏ khác ngoài cháu à?”

“Không quen, nên chính là tặng cháu đó.”

Lạc Tuấn Bảo lập tức nhảy khỏi ghế, kéo Đường Tư Kỳ đang nhân viên nhiệt tư vấn ra khỏi cửa hàng, ghé sát tai : “Dì không cần mua cho cháu đồ đắt như thế, mẹ bảo chúng ta phải tiết kiệm tiền. Còn nữa, lúc trước mẹ còn bảo dì vẽ tranh không dễ, thường xuyên…… thường xuyên……”

Thằng bé cau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra từ đang kẹt: “À, thường xuyên thu không đủ chi.”

Đường Tư Kỳ xấu hổ : “Hôm nay cháu cùng dì đi công viên giải trí, giúp dì hoàn thành công việc, cái này coi như là quà cảm ơn cháu. Hơn nữa vừa rồi cháu cho công viên giải trí không ít góp ý còn gì, góp ý rất có ích, nên cái này không cần dì bỏ tiền.”

“Thật ạ?” Ánh mắt Lạc Tuấn Bảo sáng lên, thật sự là quà tặng nó, điều này thằng bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nó đã muốn có bộ bàn ghế riêng từ lâu rồi.

“Thật chứ, không tin thì lát nữa cháu xem tin nhắn của dì, sẽ có người chuyển tiền tới.”

“Thật…… Thật ra cháu cũng chưa gì……” Lạc Tuấn Bảo cảm thấy chính mình không có đóng góp gì lớn, quà tặng này quá quý giá rồi.

“Mỗi câu cháu đều vô cùng quan trọng!” Đường Tư Kỳ trịnh trọng khẳng định.

“Vậy…… Vậy cũng …… Cảm ơn dì Tư Kỳ……” Lạc Tuấn Bảo thật sự không ngăn sức cám dỗ của bộ bàn ghế, nhỏ giọng cảm ơn.

Đường Tư Kỳ haha: “Thôi, cháu cứ gọi tên dì đi, nghe quen thuộc hơn.”

Nói xong, Đường Tư Kỳ liền đến chỗ nhân viên để trả tiền, để lại địa chỉ, lát nữa sẽ có nhân viên giao hàng tới nhà, còn giúp đỡ lắp đặt, nhãn hàng lớn đúng là phục vụ tốt thật.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Đường Tư Kỳ cho Lạc Tuấn Bảo xem tin nhắn, lúc này Lạc Tuấn Bảo mới tin thật sự không cần Đường Tư Kỳ phải bỏ tiền.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...