Tôi mở miệng, không lời nào.
“Thủ đoạn thật hèn hạ, cho nên tôi muốn xin lỗi cậu.”
Tôi không biết gì hơn, ấy có lỗi, vấn đề là do tôi hèn nhát.
“Cậu với ấy xứng đôi lắm.”
Cô ấy : “Vì bây giờ ấy đã là một ngôi sao lớn, chắc chắn cậu sẽ phải chịu nhiều chỉ trích khi của ấy đấy. Đừng nghi ngờ bản thân như trước đây nữa. Chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi lờ mờ hiểu tại sao hôm nay muốn chuyện với tôi.
Kể từ khi những bức ảnh của tôi và Phương Yến Lương bị lộ ra ngoài, trên mạng có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Nói ra vào cũng chỉ vì cảm thấy tôi quá tầm thường, không xứng với Phương Yến Lương rực rỡ như ánh mặt trời. Tôi không phản bác gì, vì chính tôi cũng cảm thấy như .
Lòng tự trọng và sự hèn nhát của mình đã nên sự hỗn loạn từ trong xương tủy của tôi.
Tôi đã cố gắng điều tiết để không để cảm này nuốt chửng mình, nó vẫn tôi khó chịu.
Bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, chuyện tôi thích Phương Yến Lương, tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không thể bỏ lỡ lần thứ hai nữa.
Tôi quay trở lại sảnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Yến Lương tôi, không biết ấy ra sự bất ổn cửa tôi ở đâu mà dẫn tôi đi một mạch về phòng.
Anh đỡ tôi ngồi lên ghế sô pha, khom gối ngồi xổm bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Sao ?”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy trông có vẻ lo lắng, không hiểu sao tôi lại nghĩ về những năm tháng ấy thích tôi lại lầm tưởng rằng tôi thích người khác.
Tôi thảng thốt: “Yêu thầm có cay đắng lắm không ?”
Anh im lặng.
Tôi lại : “Đời này chúng ta đừng chia lìa nữa nhé, không?”
Anh gật đầu: “Nhưng em phải cho biết chuyện gì đã xảy ra trước.”
“Thật sự không có gì.”
Trong ánh mắt lo lắng của , tôi đã hứa: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ dũng cảm .”
“Em không cần phải dũng cảm.”
Anh : “Em chỉ cần là rồi.”
Anh ôm tôi vào lòng và hứa hẹn hơn cả tôi: “Anh sẽ luôn bảo vệ em.”
Anh đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn nhẹ, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng.
Bạn thấy sao?