Tôi Bị Đuổi Việc [...] – Chương 8

Chương 8

“Cố Cảnh Thâm, là tham lam mờ mắt, không biết người.

Anh xem một con ngốc như báu vật, còn trái tim chân thành thì vứt như cỏ rác.

tự tiện lấy đi bản kế hoạch tôi đã loại bỏ.

tự mình ra quyết định sai lầm, để rồi khiến công ty sản.

Giờ đây, lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”

Lời tôi ra như một lưỡi dao, đâm thẳng vào lớp mặt nạ cuối cùng của ta.

Cố Cảnh Thâm chết đứng tôi, môi run rẩy, không thể nổi một chữ.

Tô Mạn Ni thấy thế bất ổn, liền hét lên rồi nhào tới:

“Lâm Vãn! Đồ hồ ly tinh! Trả Cảnh Thâm lại cho tôi!”

Lục Trạch Vũ lập tức bước lên trước, chắn tôi lại phía sau, lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ:

“Đuổi hai người này ra ngoài.”

Cố Cảnh Thâm và Tô Mạn Ni bị bảo vệ áp giải ra ngoài trong bộ dạng vô cùng nhục nhã.

Trước khi rời đi, ánh mắt của Cố Cảnh Thâm tôi ngùn ngụt oán độc và điên cuồng.

Tôi bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên.

Chương 8

Dự cảm ấy… rất nhanh đã trở thành sự thật.

Tối hôm đó, tôi nhận điện thoại từ Cố Cảnh Thâm.

Giọng ta lạ thường — bình tĩnh đến rợn người:

“Vãn Vãn, em đến công ty chúng ta một chuyến đi. Tầng thượng, văn phòng của chúng ta.

Anh có thứ muốn trả lại cho em… trực tiếp.”

“Tôi nghĩ chúng ta chẳng còn gì để .” Tôi lạnh nhạt từ chối.

“Không, còn đấy.” Anh ta .

“Là về đồ của ba mẹ em. Em quên rồi à? Lúc em bán nhà năm đó, có mấy thứ cũ em gửi tạm ở chỗ .”

Tôi giật mình.

Ba mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn từ hồi tôi còn học đại học.

Những món đồ họ để lại là ký ức quý giá nhất của tôi.

Hồi đó vì gom tiền cho công ty mà tôi phải bán ngôi nhà cũ, một số di vật như ảnh cũ, thư từ… tôi đành tạm gửi lại chỗ Cố Cảnh Thâm.

“Anh gửi về cho tôi là .” Tôi vẫn cố giữ sự cảnh giác.

“Không .” Anh ta cứng đầu .

“Anh nhất định phải tự tay đưa em. Vãn Vãn… xem như cầu xin em lần cuối.

Anh chờ em ở đây. Nếu em không đến… sẽ đốt hết chúng.”

Cuộc gọi cúp máy.

Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, nội tâm giằng xé dữ dội.

Lý trí bảo tôi: Đây là bẫy, không đi.

Nhưng cảm lại không cho phép tôi để những kỷ vật cuối cùng của ba mẹ bị hủy hoại.

Tôi nhắn cho Lục Trạch Vũ một tin ngắn:

“Em có việc ra ngoài, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Rồi tôi lái xe, hướng về tòa nhà từng quen thuộc như hơi thở,

giờ lại khiến tôi run sợ: Trụ sở Cảnh Vãn Công Nghệ.

Tòa nhà tối đen, chỉ còn mỗi tầng cao nhất — văn phòng Tổng giám đốc — còn sáng đèn.

Thang máy đã tắt. Tôi buộc phải leo bộ bằng cầu thang thoát hiểm.

15 tầng.

Tôi leo đến mức thở không ra hơi. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ rệt.

Tôi đẩy cửa văn phòng ra.

Một mùi nồng nặc của rượu lập tức xộc vào mũi.

Cố Cảnh Thâm đang ngồi bên khung cửa kính lớn mà chúng tôi từng thích nhất.

Dưới chân ta là mấy vỏ chai rượu rỗng.

Thấy tôi, ta — nụ méo mó, vừa điên loạn vừa đau khổ.

“Em đến rồi.”

“Tài liệu đâu?” Tôi hỏi thẳng.

Anh ta chỉ về phía một cái thùng gỗ nằm ở góc tường:

“Ở đó. Em qua mà lấy.”

Tôi thận trọng bước tới, mở nắp thùng ra.

Bên trong đúng là di vật của ba mẹ tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi người định bế thùng lên.

Nhưng đúng lúc đó — Cố Cảnh Thâm bất ngờ lao đến từ phía sau, ôm chặt lấy tôi!

“Vãn Vãn, đừng đi! Ở lại với đi!”

Mùi rượu nồng nặc từ người ta khiến tôi suýt nôn.

“Cố Cảnh Thâm! Buông ra!”

Tôi giãy giụa dữ dội, cố thoát khỏi vòng tay đáng sợ ấy.

“Không buông!”

Anh ta gào lên bên tai tôi như kẻ điên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...