ĐỌC LẠI TỪ ĐẦU :
Bên cạnh mẹ là một người đàn ông mặc vest xám.
Mẹ đang vui vẻ, vừa liếm cây kem, vừa đi bên người đàn ông đó.
Đúng lúc này, bố tôi vào nhà vệ sinh.
Tôi bước tới gần. Mẹ thấy tôi thì khựng lại, định tiến tới…
Nhưng tôi đã bị Thẩm Minh Nguyệt kéo qua một bên.
“Cô định gì? Con nhãi ăn bám, tôi cho biết, người đàn ông kia là người tốt nhất mà mẹ có thể gặp trong đời! Nếu hỏng chuyện này, đừng trách tôi không nể mặt!”
Tôi hất tay bà ta ra:
“Cho dù mẹ tôi có kết hôn với ai đi nữa, thì tôi vẫn là con của mẹ!”
“Lý Tinh Tinh, nếu thật sự nghĩ cho mẹ, thì hãy để bà ấy tự do, không tốt hơn sao?”
“Tự do và trách nhiệm vốn không mâu thuẫn. Nếu mẹ vì người đàn ông đó mà không quan tâm đến tôi nữa, thì tôi cũng chẳng cần một người mẹ như thế.”
Thẩm Minh Nguyệt bật : “Nhớ lấy lời đấy, đừng để đến lúc lại khóc lóc chạy tới loạn!”
Bà ta đẩy tôi ra. Ở phía xa, mẹ tôi do dự định bước tới, cuối cùng vẫn đi theo người đàn ông kia.
Lòng tôi chùng xuống. Khi bố trở lại, thấy mắt tôi đỏ hoe liền hỏi: “Tinh Tinh, con sao thế?”
“Không sao đâu, bụi bay vào mắt ấy mà. Mình đi thôi bố!”
Tôi không muốn để bố biết rằng mẹ vừa mới đi bên người đàn ông khác.
Thẩm Minh Nguyệt thì như cái bóng, cứ bám theo tôi mãi.
Mãi đến khi tôi rời khỏi công viên cùng bố, bà ta mới chịu biến mất.
Sáng thứ Hai, khi đến trường, Thẩm Minh Nguyệt đã đứng chờ tôi ngay cổng.
“Lý Tinh Tinh, đừng quấy rầy mẹ cháu nữa. Cuộc sống sau này của Thẩm Dung không cần cháu can thiệp. Mỗi người cứ sống cuộc đời của mình là rồi!”
Tôi không đáp lời. Thẩm Minh Nguyệt tức điên lên: “Lý Tinh Tinh, có nghe thấy tôi gì không!”
Tôi có nghe. Nhưng tôi không muốn trả lời bà ta.
Sau đó, mẹ tôi cũng gọi điện cho tôi, hỏi han việc học. Nhưng mới vài câu là lại bị ai đó gọi đi.
Tôi nhận ra, mẹ đang rất gần gũi với người đàn ông kia. Đúng như Thẩm Minh Nguyệt — ta là người tốt nhất mà mẹ tôi có thể gặp .
Đến kỳ nghỉ hè, mẹ đến đón tôi, đưa tôi đi gặp “ Lương”. “Mẹ đang quen Lương, ấy là quản lý cấp cao của một công ty. Hai người rất hợp nhau.”
Tôi hỏi: “Vậy mẹ sẽ kết hôn với ấy sao?”
Mẹ đỏ mặt, còn Lương thì : “Chú rất muốn cưới mẹ cháu, còn xem mẹ cháu có đồng ý hay không thôi!”
Mẹ khẽ đánh nhẹ vào người ấy: “Trước mặt con nít mà cũng linh tinh!”
Tôi mẹ, nhẹ giọng: “Vậy con chúc mẹ hạnh phúc.”
Tôi thật lòng mong mẹ hạnh phúc. Nhìn dáng vẻ khổ sở của mẹ mười năm sau, tôi cũng xót lắm.
Tôi chỉ không muốn tin rằng, giữa tôi và mẹ sẽ trở nên xa cách đến mức đó.
Lúc tôi ra nhà vệ sinh, vừa quay lại đã bắt gặp Lương. Anh ta tôi rồi khẽ cau mày:
“Cháu là Tinh Tinh đúng không? Mẹ cháu chắc chưa với cháu, thật ra cũng có một con . Hai người bọn sắp kết hôn rồi, hy vọng từ nay cháu đừng gặp mẹ cháu nữa.”
“Tôi không muốn ấy phải bận tâm đến chuyện khác ngoài gia đình mới của mình.”
Tôi sững người. “Nhưng… cháu cũng là con của mẹ cháu mà?”
“Đây cũng là mong muốn của mẹ cháu. Mẹ cháu ngại thẳng, nên nhờ thay.”
“Hy vọng cháu hiểu.”
Nói xong, ta quay người bỏ đi.
Thẩm Minh Nguyệt lại xuất hiện, châm chọc: “Thấy chưa? Anh ta là quý nhân của Thẩm Dung. Có ta, mẹ cháu có thể nội trợ, sống sung sướng, không phải lo nghĩ tiền bạc!”
8
“Tự tin thế cơ à? Ông ta không phải chỉ đang tìm người giúp việc miễn phí sao?”
“Biết gì mà ! Mẹ cháu nuôi cháu bao năm, chẳng phải cũng như giúp việc à? Mà còn không có lương nữa!”
Nghe đến đó, tôi nhạt.
Bữa cơm hôm ấy kết thúc rất nhanh. Từ đó về sau, mẹ càng ít liên lạc với tôi.
Lên lớp 8, mẹ chính thức kết hôn với Lương. Tôi thì lao vào học tập, cạnh tranh từng điểm với lớp phó học tập để giành vị trí đứng đầu.
Mẹ bận rộn, liên lạc từ mỗi tuần một lần, rồi mỗi tháng một lần, dần dà… vài tháng mới gọi một cuộc.
Tôi cũng bận học, chẳng còn thời gian để nhớ mẹ nữa.
Đến kỳ thi vào cấp ba, tôi đậu vào trường THPT Ngoại ngữ danh tiếng. Bố tôi mừng lắm, mở tiệc ăn mừng, còn gọi cho mẹ báo tin.
Hôm đó mẹ không đến. Bà bảo bận việc, chỉ gửi cho tôi một tin nhắn chúc mừng.
Tôi lướt Facebook thấy mẹ đăng một mâm cơm sáu món một canh, thích:
“Thành tích thi vào cấp ba của Nhạc Nhạc không tốt lắm, chút đồ ăn ngon để con vui vẻ hơn.”
Nhạc Nhạc, chính là con của Lương. Xem ra, mẹ tôi giờ mẹ kế cũng rất chu đáo.
Lòng tôi có chút khó chịu, cũng chẳng nhiều.
Bố tôi hào hứng chụp ảnh, khoác vai tôi đăng lên Facebook: “Con giỏi giang, đậu vào trường THPT Ngoại ngữ rồi!”
Ngay lập tức mẹ gọi điện đến, tức tối: “Lý, có ý gì? Cố đối đầu với tôi à?”
Bố tôi uống vài ly, cũng lớn tiếng hẳn: “Thì sao? Con tôi giỏi, tôi không tự hào chắc?”
“Nó học ba năm cấp 2 không cần học thêm một buổi nào, điểm vẫn luôn đứng đầu! Còn mẹ mà chẳng đoái hoài, tôi khen mấy câu cũng không à?”
Mẹ tôi nghe đến đây thì sững sờ: “Nó không học thêm ư?”
“Dĩ nhiên! Con tôi thông minh mà! Cần gì học thêm? Cô coi thường ai đấy? Tôi cũng là dân chuyên tự nhiên đấy, con tôi là thừa hưởng trí thông minh của tôi!”
Mẹ tôi lẩm bẩm qua điện thoại: “Sao lại… khác hẳn thế này?”
Tôi chủ cúp máy. Mẹ chưa bao giờ tin tôi có năng lực thật sự.
Chỉ cần vài câu của Thẩm Minh Nguyệt là mẹ tin răm rắp. Đến bây giờ, mẹ chẳng còn gì để nữa.
Trong bữa tiệc, mấy người họ hàng bàn tán: “Hình như mẹ cháu nghỉ việc rồi, ở nhà nội trợ.”
Nghe Lương mỗi tháng đưa cho mẹ tôi mười nghìn tệ tiền sinh hoạt.
“Mười ngàn tệ thì gì chứ? Lương tháng của họ Lương là bốn ngàn tiền vay mua nhà, ba ngàn chi phí sinh hoạt, con riêng của ông ta học thêm cũng mất hai ba ngàn, tính ra chẳng còn dư đồng nào cả!”
“Tay cầm bài tốt mà đánh tệ quá trời!”
“Ai mà chẳng . Bố của Tinh Tinh giờ thăng chức rồi, lương tăng gấp đôi!”
Tôi không biết mẹ có hối hận không, vì đã rất lâu rồi tôi không còn gặp bà nữa.
Mùa đông năm lớp 12, mẹ xách theo một đống hành lý bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi sững người:
“Mẹ, mẹ sao ?”
“Mẹ đã chia tay với Lương rồi. Ông ta coi mẹ như osin không công, mẹ không chịu nổi nữa!”
“Tinh Tinh, mẹ muốn quay lại với bố con, con có thể giúp mẹ chuyện với ông ấy không?”
Tôi lắc đầu:
“Mẹ à, chính mẹ đã nghe lời Thẩm Minh Nguyệt, lao đầu vào vòng tay của Lương không chút do dự. Bà ta mẹ có thể thay đổi cuộc đời mình. Nhưng giờ thì sao, mẹ thay đổi gì rồi?”
Tôi mẹ.
Bà già đi nhiều, gần như chẳng khác gì hình ảnh của Thẩm Minh Nguyệt trong trí nhớ tôi.
“Mẹ chưa từng tin con. Con từng sẽ không khiến mẹ thất vọng, cũng từng hứa sẽ không sớm. Mỗi lời con mẹ đều không tin, mà lại tin một người tự xưng đến từ mười năm sau.”
“Chuyện giữa mẹ và bố là việc của người lớn, con không có quyền can thiệp. Nếu mẹ muốn quay lại, thì tự đi mà với bố!”
Tôi vòng qua mẹ, bà không kìm rơi nước mắt. Cuối cùng, mẹ rời đi.
Bạn thấy sao?