4
Thật là, chiêu này cổ lỗ sĩ quá đi chứ.
Tôi và Cố Thanh Trạch đứng cạnh nhau trước cổng công viên giải trí. Xung quanh là dòng người nhộn nhịp, tiếng rộn rã và những trò chơi đầy phấn khích. Không khí như bao phủ bởi sự vui tươi và hân hoan.
Cố Thanh Trạch cúi xuống tôi, trong mắt cậu ta lấp lánh niềm vui và sự mong chờ.
Lúc này tôi mới để ý, cậu ta có đôi mắt đào hoa thật đẹp, lông mi dày và dài. Khi cậu ta , đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong sáng và dịu dàng.
Nhưng mà này, đẹp trai mấy thì cũng không dùng hình nhân giấy để xếp hàng thay mình đâu nhé!
Tôi nhanh tay bắt lấy hình nhân giấy vừa bay ra, nhét vào túi áo mình.
“Cô—”
Cố Thanh Trạch khều khều tôi.
“Sao ?”
“Nhìn này.”
cậu ta lại đưa ra chiếc điện thoại quen thuộc, lần này là mục số mười bảy —— Thói quen nắm tay.
Nhưng mà… chúng tôi mới quen nhau một ngày, đã nắm tay rồi sao?
Thấy tôi có vẻ ngại ngùng, cậu ta đổi sang kéo nhẹ tay áo tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
Cảm giác ấm áp từ cổ tay, dù cách một lớp vải, như những sợi dây leo vô hình từ đâu sinh ra, quấn lấy và lan tỏa đến tận tim.
Tim tôi đập nhanh hơn một chút, vội vã lên tiếng chuyển chủ đề: “Chúng ta đi vòng quay ngựa gỗ trước nhé.”
Tôi biết đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trạch ra ngoài, phải quen với trò nhẹ nhàng trước. Nếu bắt đầu với trò cảm giác mạnh, sợ rằng sẽ để lại cho cậu ta bóng ma tâm lý.
Dưới sức mạnh của “tấm vé tốc hành,” chúng tôi nhanh chóng chìm trong tiếng nhạc rộn rã.
Trước ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của những người xung quanh, chúng tôi chọn hai con ngựa gỗ gần nhau nhất.
Vòng quay chậm rãi chuyển . Tóc tôi bay nhẹ trong làn gió, và tôi quay đầu lại để quan sát phản ứng lần đầu chơi trò này của Cố Thanh Trạch. Nhưng tôi phát hiện, cậu ta không xung quanh mà chỉ chăm ngắm tôi.
Ánh mắt cậu ta trong trẻo như ánh sáng mặt trời, nụ nơi khóe môi rạng rỡ như đóa hoa dưới nắng sớm.
Tôi hoảng hốt quay đầu đi, tim như nhảy nhót trong lồng ngực. Sự nóng bừng từ má nhanh chóng lan đến tận vành tai.
5
Thời gian ở công viên giải trí trôi qua thật nhanh. Ánh hoàng hôn dần bao phủ cả công viên, nhuộm lên không gian một sắc cam ấm áp.
“Còn một trò cuối cùng nữa.”
Tôi cầm bản đồ hướng dẫn, dẫn Cố Thanh Trạch đến chỗ đu quay khổng lồ.
“Đúng , trò cuối cùng rồi.”
Sao lại có chút tiếc nuối thế này? Thời gian trôi qua nhanh quá!
Như thể ông trời nghe thấy lòng tôi, đu quay này không có vé tốc hành, buộc chúng tôi phải xếp hàng như bình thường.
Dòng người chen chúc khiến khoảng cách giữa tôi và Cố Thanh Trạch ngày càng gần hơn. Hơi thở ấm áp của cậu ta phả nhẹ lên đỉnh đầu tôi, khiến tôi bất giác ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, hình nhân giấy trong túi tôi lại lén bay ra, lần này chúng lượn qua lượn lại, hướng về phía quầy bán kẹo bông.
“Anh muốn ăn phải không?”
Tôi ngước Cố Thanh Trạch, như hiểu cảm giác tò mò của cậu ta với thứ mà cậu ta chưa từng thấy.
“Là chúng muốn ăn.”
“Được thôi.” Tôi bật , không nhịn . “Anh đứng đây, tôi đi mua.”
Khi tôi quay lại với chiếc kẹo bông tròn trịa trong tay, khuôn mặt Cố Thanh Trạch hiện lên vẻ tò mò lẫn ngạc nhiên.
cậu ta cẩn thận nhận lấy chiếc kẹo, đôi mắt chăm như sợ nó sẽ biến mất. Tôi có thể cảm nhận sự tò mò ngày càng lớn của cậu ta đối với món đồ kỳ lạ này. Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào bề mặt mềm mại của kẹo bông, cảm nhận sự mịn màng như đám mây.
“Thử đi, ngọt lắm đấy.”
Mấy hình nhân giấy cứ quay vòng vòng quanh cây kẹo bông, còn Cố Thanh Trạch thì cẩn thận nhấm nháp, cố gắng giữ cho cây kẹo không biến dạng dù đã bắt đầu tan trên đầu lưỡi.
Không khí ngọt ngào tràn ngập xung quanh. Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên môi cậu ta, nơi những sợi đường lấp lánh tan ra.
Trong đầu tôi chợt vang lên lời thân: “Môi cậu ta trông mềm thế này, chắc hôn sướng lắm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người, phải không?”
Hình nhân giấy vội vàng trốn lại vào túi áo tôi. Tôi lập tức gật đầu đáp: “Đúng rồi, hai người.”
Tôi kéo Cố Thanh Trạch lên khoang cabin của đu quay, cảm giác lắc lư khi cabin bắt đầu từ từ nhấc lên không trung.
Trong cabin, ánh mặt trời phản chiếu qua cửa kính, sáng tối đan xen, và màn đêm bắt đầu nuốt chửng những tia nắng hoàng hôn cuối cùng.
“Cố Thanh Trạch, kia——”
Bầu trời mờ ảo, đường chân trời dường như liền mạch với mặt đất.
Hai hình nhân giấy áp sát lên kính cửa sổ, một trái một phải như hai vị thần giữ cửa.
Ánh sáng yếu ớt nổi bật đường nét khuôn mặt góc cạnh của Cố Thanh Trạch. Trong không gian kín nhỏ hẹp của buổi tối mùa hè, mọi giác quan dường như bị phóng đại. Hơi thở ấm áp của cậu phả nhẹ, hòa lẫn cùng nhịp thở của tôi, khiến cảm giác lạ lẫm bắt đầu trào dâng, lan tỏa trong không gian, mang theo chút gì đó mơ hồ và ngọt ngào.
“Từ trước tới giờ chưa từng thấy những thứ này sao?”
Vừa thốt ra, tôi lập tức nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.
“Chưa. Còn thì sao?” Cố Thanh Trạch lại trả lời rất thản nhiên.
“Tôi từng đến đây rồi… với trai cũ.” Tôi càng lúc càng nhỏ, cảm giác lúng túng lan tỏa.
May mắn thay, ngay lúc đó cabin dừng lại ở điểm kết thúc vòng quay.
“Ồ, đến nơi rồi, về thôi!” Tôi cố tỏ ra vui vẻ, thu hai hình nhân giấy vào túi, khép lại một ngày đầy bất ngờ.
6
Tôi biến bài viết “100 cách khiến người khác nhanh chóng” thành một poster, dán nó lên tường phòng khách, và nó nhanh chóng trở thành lịch trình cho những ngày tiếp theo.
Trên poster, từng mục gạch dấu:
Hôm nay, tôi giống như một người trợ lý, đẩy xe hàng theo sau Cố Thanh Trạch trong siêu thị.
Hương thơm từ quầy đồ ăn thử khiến tôi thèm thuồng, còn những bảng giảm giá màu đỏ chói thì như thôi miên ánh mắt tôi. Không khí đời thường thật yên bình.
Cố Thanh Trạch cầm danh sách mua sắm, cẩn thận đối chiếu với các kệ hàng. Trong khi xe đẩy ngày càng đầy, tôi bắt đầu thấy khó hiểu:
Nào là mì cay, mì ăn liền, mì trộn, bánh chocolate, thêm cả thanh chocolate.
Hả?
Cố Thanh Trạch không phải người miền Nam sao? Sao lại mê mì và đồ ngọt thế này?
Tôi vừa lẽo đẽo theo sau đẩy xe, vừa lướt điện thoại. Tin nhắn của Cố Thanh Hoan bật lên:
“Chỉ cần nhau là có thể đánh thức con bọ trong bùa. Không nữa thì nó sẽ tự chết thôi. Quan trọng là quá trình, không phải kết quả.”
Đọc xong tin nhắn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải kiểu cả đời gắn bó, không nữa là chết.
Nếu , cứ hết mình một lần cũng không sao nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi len lén liếc về phía trước. Đôi mắt đào hoa của Cố Thanh Trạch khẽ cong khi đang , chiếc môi mỏng mấp máy, món hàng trong tay đầy hào hứng.
Ừm, dù sao thì cũng không lỗ.
Trong khi tôi đang đẩy xe, chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man của bản thân, xe bỗng khựng lại. Có người giữ lấy xe từ phía trước.
“Chị Bảo Nhi, chị cũng đi siêu thị mua đồ à? Trùng hợp thật.”
Tôi ngẩng đầu lên. Là Giang Nhạc Phương – hiện tại của trai cũ tôi.
“Ừ, đúng là trùng hợp thật.”
Đối với em cùng văn phòng này, tôi không mang nhiều ác ý. Dù sao thì tôi và trai cũ cũng chưa từng công khai mối quan hệ trong công ty. Cô ấy có phần ngây thơ, dù tôi đã vài lần ngầm ám chỉ, ấy không nhận ra mình vô trở thành “kẻ thứ ba”. Tuân theo nguyên tắc “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, tôi dứt khoát nghỉ việc, nhận khoản đền bù nghỉ việc và rời đi.
“Chị Bảo Nhi, đây là trai của chị à? Đẹp trai quá trời!”
Giang Nhạc Phương khoác tay trai cũ của tôi, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ khó chịu.
Lúc này, Cố Thanh Trạch quay đầu tìm tôi, bước lên phía trước, chắn trước mặt tôi, như muốn bảo vệ tôi khỏi ánh của hai người kia.
“À, vẫn chưa phải.”
“Nhưng ánh mắt cậu ta chị lắm nha.”
Giang Nhạc Phương ghé sát tai tôi, thì thầm.
“Thôi đi, đôi mắt đào hoa đó, con chó thôi cũng nữa.”
Bạn trai cũ của tôi bất chợt lên tiếng, giọng mỉa mai.
Tôi lườm cậu ta một cái, giọng điệu đầy châm biếm: “Vậy còn hơn mấy người vừa mắt cao tay thấp, vừa cưỡi lừa vừa tìm ngựa.”
Nghe xong câu này, sắc mặt cậu ta càng khó coi hơn, trừng mắt tôi đầy tức giận.
“Chị Bảo Nhi, chị đang gì thế?”
“Cô im đi, Bảo Nhi, tôi cảnh cáo đừng lắm mồm!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm bận tâm. Đã nghỉ việc rồi, tôi còn phải sợ ta gì?
“Tôi trai của đó. Cô cẩn thận đi, đừng để bị cắm sừng lúc nào không hay.”
Vừa xong, tôi lại thấy hơi chột dạ, liền núp sau lưng Cố Thanh Trạch.
Cố Thanh Trạch quay lại, kéo tôi vào trong vòng tay , thẳng thắn tuyên bố với trai cũ của tôi: “Bạn của tôi.”
Bạn thấy sao?