Tôi và một người dân tộc Miêu dễ thương mới quen qua mạng đã trao đổi đặc sản với nhau.
Tôi gửi cho ấy bánh quy sữa canxi, gà nướng Texas, cua chiên giòn cay trị giá 500 tệ và rất mong chờ nhận đặc sản từ người Miêu.
Khi mở gói hàng, bên trong ngoài món trà đen với bánh báng vàng, còn có một viên kẹo đen.
Tôi chẳng suy nghĩ gì mà ăn luôn.
Ba ngày sau, một chàng trai người Miêu, toàn thân đầy trang sức bạc, tìm đến tôi:
“Xin lỗi, em tôi gửi nhầm bùa của tôi cho chị rồi, chị không ăn nhầm chứ?”
1
Mới chia tay trai, tôi muốn xoa dịu tâm trạng nên lướt TikTok, và thấy một video của một người cũ mà tôi đã theo dõi.
Trong video, ấy đang chia sẻ về việc trao đổi đặc sản với người khác, cuối video ấy : “Hôm nay để lại bình luận dưới video để mọi người trao đổi đặc sản cùng nhau nhé.”
Chưa đầy hai phút sau khi video đăng, tôi liền bình luận thử: “Ai muốn ăn bánh quy sữa canxi và gà nướng Texas không?”
Chỉ xem thêm một video khác nữa, tôi đã nhận tin nhắn từ một người có ảnh đại diện con thỏ: “Chị ơi, có thể trao đổi đặc sản với em không?”
Tôi mở hồ sơ của người đó, là một người Miêu.
Trong video, ấy mặc váy lông trắng, nhảy theo điệu nhạc, chiếc váy có màu như đóa sen trắng nở rộ, xinh đẹp rạng rỡ.
Tôi liền đồng ý ngay, hẹn mức giá trao đổi là 500 tệ.
Mấy ngày sau, tôi nhận một gói hàng.
Trong đó có bánh báng vàng gói trong lá trúc, thạch quả kỳ, và một hộp kẹo đủ loại, thậm chí còn có cả nguyên liệu nấu canh cá chua.
Tôi thử ăn một viên kẹo, nó màu đen.
Chắc là kẹo bình thường thôi, tôi nghĩ rồi ăn luôn.
Đánh giá là: không có mùi vị gì, không ngon bằng mấy loại khác.
Ba ngày sau, một chàng trai người Miêu trên mình đầy trang sức bạc gõ cửa nhà tôi.
Cậu ta ngồi ngoài cửa, làn da nâu khỏe khoắn, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, rất đẹp trai.
“Chị là Tháii Bảo Nhi phải không? Xin lỗi, em tôi gửi nhầm bùa của tôi cho chị rồi, chị không ăn nhầm chứ?”
Trời ơi, đẹp trai quá—
Hả? Cậu ta gì cơ?
Tôi vội vàng tìm lại gói hàng của em gửi đến, ngoài nguyên liệu món canh cá chua ra, tất cả những thứ khác tôi đã ăn hết rồi.
Cậu ta tìm một lúc, xác nhận là không có gì nữa, rồi rút ra hai tờ giấy.
Những tờ giấy bị xé thành hình người nhỏ cỡ bàn tay.
“Xin lỗi, đã phiền.”
Sau đó mấy tờ giấy hình người bỗng bay lên.
Thật sự bay lên!
Tôi mở to mắt, không thể tin nổi.
Hai tờ giấy hình người bay qua các phòng trong nhà, rồi quay vòng quanh tôi.
Chàng trai ấy giơ tay lên, hình nhân giấy quay lại tay cậu ta:
“Ở trong bụng rồi.”
“Có phải cái thứ màu đen, to cỡ bằng viên kẹo không?”
Lúc đó tôi bỗng nhận ra.
Ánh mắt cậu ta sáng lên: “Đúng rồi.”
Tôi ngại ngùng, ấp úng: “Tôi… tôi ăn mất rồi.”
Ánh sáng trong mắt cậu ta tắt ngấm, cậu ta mắng nhỏ: “Chết tiệt.”
“Ừm, đúng rồi. Tôi ăn mất rồi. Không có vị gì cả,” tôi tiếp tục ấp úng.
Cậu ta thở dài, vỗ trán.
Tôi mơ hồ không hiểu chuyện: “Có tác dụng phụ gì không ?”
“Đương nhiên là có, có thể sẽ chết.”
Nghe đến “chết”, tôi sợ đến mức bật khóc: “Anh mau nghĩ cách gì đi chứ!”
“Trong vòng một tháng, phải tôi, và tôi cũng phải .”
Khoan đã?
Bạn trai “giao tận cửa”?
Đúng là vận may như trời giáng, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao?
Nhưng tôi mới chia tay mà!
2
【Dân tộc Miêu thực sự biết hạ bùa sao?】
【Không có đâu, giờ quản lý chặt lắm, bừa trưởng thôn sẽ nổi giận đó.】
Buổi tối, tôi nằm co người trong chăn, cầm điện thoại lướt mạng, cố gắng tìm kiếm chút thông tin về dân tộc Miêu.
Trước đây chỉ nghe qua những câu chuyện vui, không ngờ hôm nay lại thực sự xảy ra với chính mình.
Hồi tưởng lại chuyện ban ngày, đầu óc tôi hoàn toàn rối tung.
Ban ngày ——
Tôi và chàng đẹp trai cứ nhau chằm chằm.
Ôi trời, đẹp trai quá.
Nhận ra ánh mắt tôi đang dán chặt vào cậu ta, cậu ta đưa tay lên che miệng, ho khẽ một tiếng: “Khụ khụ.”
Tôi vội vàng thu ánh mắt về, chỉnh lại tư thế ngồi, bắt đầu hỏi chuyện: “Tên của là?”
“Cố Thanh Trạch.”
“Tuổi?”
“24.”
Ồ, nhỏ hơn tôi ba tuổi.
“Chiều cao?”
“1m86.”
Tôi hít một hơi, cao hơn trai cũ của tôi tận 6cm.
Tôi hỏi một câu, cậu ta trả lời một câu, chẳng khác nào đang tra khảo tội phạm.
Sau một hồi đánh giá tổng thể, tôi kết luận: Trông không giống đang diễn trò, cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn. Suy đi tính lại, tôi để Cố Thanh Trạch qua đêm trên sofa nhà tôi.
“Đinh——”
Tôi kể chuyện này cho thân, đổi lại chỉ nhận mấy sticker đầy vẻ mê trai.
【Môi cậu ta trông mềm thế, chắc hôn đã lắm, huhu.】
【Tớ lại lần nữa, môi tớ sinh ra là để hôn môi mấy đẹp trai như này đấy!】
【Cái eo kia thon thế, chắc cũng khỏe lắm.】
Tôi gửi lại một sticker lườm mắt:
【Cậu ta còn nhỏ hơn cậu đó, đừng gọi “ trai, trai” nữa.】
【Trời má, trai trẻ da nâu! Tớ lại mê hơn nữa rồi!】
【Cậu biết không, từ nhỏ tớ đã có một ước mơ, đó là một chàng trai người Miêu da nâu lại trẻ hơn mình.】
Tôi thở dài, hết thuốc chữa với này, gửi lại một sticker rồi không thèm để ý nữa.
Đột nhiên, một tin nhắn từ em có avatar con thỏ nhảy ra.
【Chị Bảo Nhi, trai em đã tìm chị chưa?】
【Rồi, rồi, dọa chị sợ chết khiếp luôn.】
Trong mấy ngày đợi nhận gói hàng, tôi và em avatar con thỏ – Cố Thanh Hoan – đã trở thành thân.
Tôi kể ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay, ấy gửi lại một sticker mèo con xin lỗi:
“Xin lỗi chị Bảo Nhi nha, em rắc rối to rồi. Để em hỏi các bô lão trong làng xem sao, chuyện bùa chắc họ sẽ có cách.”
Tôi tỏ ý thông cảm, hỏi tiếp rằng chuyện của Cố Thanh Trạch thì phải sao.
“Đây là lần đầu tiên em rời làng, em còn đặc biệt mua điện thoại mới cho ấy nữa. Chị dẫn em đi chơi loanh quanh đi, chi phí em bao hết.”
“Em là con lại còn nhỏ tuổi, tiền đâu mà nhiều ?”
“Yên tâm đi chị Bảo Nhi, bọn em một lần ăn cả đời mà.”
Ôi trời, cứ như nhân vật trong truyện thần tiên .
“Nhưng em có chịu không?”
“Chị mới nghỉ việc mà, cứ coi như đi thư giãn đi. Nếu ấy không chịu thì chị đi một mình cũng , em vẫn bao hết!”
Phải, tôi không chỉ vừa chia tay trai, mà còn vừa nghỉ việc.
Trên đời gì có chuyện nào đen đủi hơn thế chứ?
Thực ra là có. Cụ thể là khi trai cùng công ty, thăng chức thành trưởng nhóm, rồi thân thiết với đồng nghiệp nữ khác trong khi mối quan hệ với lại không công khai, thì phải cẩn thận.
Nếu không, sẽ rơi vào cảnh giống tôi: bị cắm sừng, bị mất việc.
3
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, định chuẩn bị bữa sáng cho… cậu chủ, à không, cho Cố Thanh Trạch.
Nhưng khi ra khỏi phòng, tôi phát hiện cậu ta đã dậy từ lâu, đang nghịch điện thoại gì đó.
“Cố Thanh Trạch, muốn ăn gì sáng nay?”
Tôi đánh liều hỏng sự tập trung của cậu chủ, tiến lên hỏi.
cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt không cảm đáp: “Gọi tôi là… ‘bé ’.”
???
Tôi đứng đờ tại chỗ, cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, xuất hiện ảo giác, liền dè dặt hỏi lại:
“Gì cơ?”
“Gọi tôi là bé .”
“Cái gì??”
Đây chắc chắn là ảo giác rồi, đúng không?
Cố Thanh Trạch hơi khó chịu, giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
Trên màn hình hiện lên một bài viết: “100 cách khiến người khác nhanh chóng”.
Mẹ ơi, cú sốc từ mạng internet này khiến tôi phải vịn lấy bàn, run rẩy ngồi xuống trước mặt cậu ta: “Cậu chủ, à không, Cố Thanh Trạch, tôi biết đang rất gấp, đừng gấp quá.”
“Hả?” Lần này đến lượt cậu ta bị sốc bởi ngôn ngữ mạng của tôi.
“Không phải tôi không đồng ý, mà chúng ta mới quen chưa đầy 24 giờ, không hợp lý.”
“Vậy nghĩ thế nào?”
“Ý tôi là… ‘gọi nhau’ không chỉ đơn giản là một cách xưng hô, mà nó còn mang nhiều ý nghĩa.” Tôi ngập ngừng, “Chúng ta không nhất thiết phải gọi nhau là ‘bé ’.”
“Vậy… ‘ông xã’?”
Hai chữ đó khiến tôi hóa đá tại chỗ. Aaaaaa, tôi biết ngay mà, gì có ai không phát rồ cơ chứ! Con người đều phải phát rồ cả!
Tôi nén giận, cố gắng giải thích cặn kẽ với cậu ta, mãi mãi cuối cùng cũng thống nhất xưng hô là “Thanh Trạch” và “Bảo Nhi.”
“Thế hôm nay chúng ta đi đâu?”
Sau bữa sáng, tôi chằm chằm đống bát đĩa trống không, trong khi Cố Thanh Trạch lại giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
“100 cách khiến người khác nhanh chóng.”
Mục số tám ——
Mục số tám: Cùng nhau đi chơi công viên giải trí.
Bạn thấy sao?