Tôi Bị Cách Ly [...] – Chương 8

Chương 8

Sự xuất hiện của Cố Hàn khiến tôi thả lỏng.

Uống xong một cốc cà phê, ta nắm tay tôi: “Muốn đi đâu?”

“Đi cưỡi ngựa nhé? Tháng sau vào đoàn phim có cảnh cưỡi ngựa, lâu rồi không cưỡi, tay chân hơi cứng.”

Chương trình quay phim ở vùng núi sâu, cách xa thành thị, non xanh nước biếc, cũng không quy định khách mời nhất định phải gì.

Nhịp độ rất thong thả, nhẹ nhàng.

Chẳng trách nhiều khán giả xem chương trình rất thư giãn.

Trường đua ngựa cách nhà không xa, đi bộ hai mươi phút là đến.

Tiếc là vì đã lâu đời, khách hàng thưa thớt, rất nhiều con ngựa đều đã già yếu.

Ánh mắt tôi lập tức bị thu hút bởi con ngựa nhỏ ở góc kia, đôi mắt nó xám xịt, ẩn sau hàng mi dài trông thật ngây thơ, vô tội.

Nó đứng im lặng lẽ ở góc, không ai đoái hoài, gầy trơ cả xương.

Người huấn luyện giải thích: “Con ngựa này tính cách rất đặc biệt, mắt cũng bị mù rồi, không thích hợp để cưỡi, là do có người không cần nữa, ông chủ của chúng tôi thấy nó đáng thương nên nuôi lại ở đây.”

Tôi gật đầu, chọn một con ngựa khác có bộ lông bóng mượt, tính rất hiền lành.

Lúc người huấn luyện mở cửa, con ngựa nhỏ kia bỗng nhiên lao ra, chạy thẳng về phía tôi.

Mấy người huấn luyện khác vung roi đuổi theo, nó vẫn không nhúc nhích, còn ngoan ngoãn cúi đầu xuống để tôi xoa.

Bộ lông của nó không mềm mượt, cảm giác cũng không tốt cho lắm.

Nhưng lại khiến tôi nhớ đến con ngựa mà tôi đã cưỡi khi quay phim tiên hiệp.

Lúc đó, tôi chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, vì để học cưỡi ngựa, ngày nào tôi cũng bị nó hất xuống đất, lúc rảnh rỗi tôi thường dựa vào người nó, chuyện với nó.

Nó rất kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến tôi.

Suốt nửa năm, nó chưa từng cho tôi chạm vào đầu nó lần nào.

Nhưng con ngựa kia thì vạm vỡ, còn con này chỉ còn da bọc xương.

Cố Hàn đột nhiên lên tiếng: “Mua nó về đi.”

Chủ trường đua không ngờ lại có người chịu bỏ tiền mua một con ngựa tàn tật về nhà, liền vui rỡ lấy hợp đồng ra.

Tôi kéo tay áo Cố Hàn: “Em nuôi không nổi đâu.”

Nuôi ngựa rất tốn kém, ngựa cũng khác với chó mèo, nơi ở nhất định phải rộng rãi, nếu không nó sẽ chết.

Cố Hàn kinh ngạc đánh giá bản thân từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó hiểu: “Anh trông giống người nghèo lắm à?”

“Mua một cái trường đua ngựa thì tôi vẫn đủ sức.”

Nói xong, ta ký xoẹt một cái vào bản hợp đồng.

Bỏ ra một số tiền mua ngựa bình thường, để mua một con ngựa nhỏ tàn tật.

Lúc đến là Cố Hàn dắt tôi.

Lúc về là Cố Hàn dắt ngựa.

Trở về căn nhà nhỏ dành cho các cặp đôi, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Cố Hàn chống nạnh, thản nhiên : “Là mọi người bảo tôi mua thú cưng cho Phán Phán mà.”

“Đây, ngựa cưng.”

May mà sân sau của căn nhà đủ rộng, nuôi một con ngựa cũng có phần dư dả.

Ăn cơm xong, Cố Hàn liền chạy đi dựng chuồng cho nó.

Khu bình luận điên đảo.

“Thật sự không biết là Cố tổng Phán Phán, hay là ngựa nữa.”

“Nói là ngựa, ấy rõ ràng là thấy Phán Phán thích mới mua, Phán Phán, ấy còn chưa rửa bát đã chạy ra chuồng ngựa rồi! Trước khi ngựa con xuất hiện, Cố tổng chưa bao giờ để Phán Phán rửa bát đâu!”

Đáng tiếc, ngựa con không hề biết điều, nó chui từ cửa sau vào nhà, đứng bên cạnh tôi nũng.

Mắt nó không thấy, vì rất nhạy cảm với người quen, một phút cũng không muốn rời xa tôi.

Cố Hàn tức điên.

Anh ta tháo găng tay vườn ra, dựa vào người tôi nũng: “Phán Phán, nó quá đáng quá rồi đấy, hay là chúng ta trả nó về đi!”

Ngựa nhỏ không vui, dùng cái đầu xù xù húc Cố Hàn ra xa ba mét.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...