Tôi muốn ngửa mặt lên trời to, đáng tiếc là ta đang tôi với ánh mắt đáng thương, khiến tôi không nhẫn tâm.
“Anh không cử nữa rồi, hay là ngủ ở đây không?”
Tôi những giọt mồ hôi trên trán ta, trầm ngâm một lúc.
Nhìn qua đúng là không thể di chuyển nữa rồi.
“Vậy ngủ ở đây đi.”
Khuôn mặt Cố Hàn còn chưa kịp nở nụ gian xảo vì đạt mục đích, tôi đã tiếp: “Em sang phòng ngủ.”
Nghe , sắc mặt ta lập tức sa sầm.
Nhỏ giọng : “Nhưng mà thật sự rất đau, nhỡ đâu nửa đêm xảy ra chuyện gì thì sao? Sáng mai em thử quay lại xem, lúc đó đã cứng đơ, thối hoắc rồi còn đâu?”
Tôi im lặng.
Cố Hàn có biết ta đang gì không ?
Tôi giơ điện thoại lên: “Được thôi, nũng với điện thoại một cái, em sẽ đồng ý cho ngủ lại.”
Anh ta ngớ người ra.
Dù sao ta cũng là sếp, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này là có thể nắm giữ vận mệnh của tôi.
Tôi không thể nào không có chút “vũ khí” nào trong tay chứ?
Tóc tai Cố Hàn rối bời, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra vùng da trắng nõn bên trong.
Tôi nổi hứng muốn trêu chọc.
“Anh : ‘Chị ơi, thương em đi.’ “
“Nói xong là ở lại rồi.”
Đôi mắt Cố Hàn long lanh, mang theo chút oán giận.
Đột nhiên, ta cong môi , giọng kéo dài: “Chị ơi… thương em đi…”
…
Sau đêm hôm đó, lệnh cách ly gỡ bỏ, tôi lập tức bắt đầu đi ghi hình cho chương trình, bận rộn đến mức chân không chạm đất, suýt chút nữa đã quên mất Cố Hàn là ai.
Sau khi tôi chọc tức đến mức ba nam khách mời lần lượt bỏ về, tôi nhận nhiệm vụ hôm nay.
“Hãy đến bờ hồ tìm kiếm đích thực của đời mình.”
Chương trình phát sóng trực tiếp, tôi cầm điện thoại lên xem bình luận, hầu hết đều là mắng chửi tổ chương trình.
“Chúng tôi muốn xem chị Phán Phán và rể nhau! Ai muốn xem mấy tên đàn ông tự luyến kia chứ!”
“Cố Hàn khi nào đến? Anh ấy mới là rể duy nhất trong lòng tôi!”
“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, couple thật mới là đỉnh nhất!”
Tôi thở dài.
Với thân phận của Cố Hàn, đồng ý bị paparazzi theo dõi, không phát thông cáo đính chính đã là chuyện hiếm thấy rồi, sao có thể tham gia cái chương trình vớ vẩn này chứ?
Bên bờ hồ có một quán cà phê.
Tôi vừa ngồi xuống, một chàng trai người Ý đã đến hỏi tôi có thể ngồi cạnh tôi không.
Tôi chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Tôi đang đợi người, xin lỗi.”
Anh ta mỉm : “Để một người phụ nữ xinh đẹp như phải chờ đợi là hành vi bất lịch sự, trước khi ta đến, tôi có thể tạm thời ngồi đây không?”
Đây là huống gì thế?
Hẹn hò một chọi hai à?
Tôi bắt đầu nghi ngờ đây là nam khách mời do chương trình sắp xếp.
Vừa định gật đầu đồng ý, một bàn tay to lớn đã nắm lấy cánh tay ta.
“Xin lỗi, đây là chỗ của tôi.”
Là Cố Hàn.
“Để em đợi lâu rồi.”
Không biết vì sao, câu này khiến tôi suýt nữa bật khóc.
Có lẽ là vì, trong lòng tôi thực sự đã từng mong đợi ta đến.
Trước khi liên tục hẹn hò với ba người đàn ông kia, tôi thật sự cho rằng ta sẽ đến.
Nhưng ta lại vội vàng chạy đến sau khi tôi hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Chỉ một câu đã xua tan hết những ấm ức nho nhỏ trong lòng tôi.
Phòng livestream trực tiếp bùng nổ.
“Aaaaaaaaaa! Tôi mê rồi!”
“Ai xem đoạn Cố tổng đến chưa? Trước khi xuống máy bay còn đang xử lý công việc, vừa xuống máy bay đã lập tức đến chỗ Phán Phán, ấy thực sự đang chạy về phía ấy!”
“Trước đây tôi còn tưởng hai người chỉ đang xào couple cho vui thôi, dù sao thì cặp đôi nào lại cho phép đi hẹn hò với người khác chứ.”
“Cái bầu không khí vừa ngây ngô, bối rối lại nồng nhiệt này là sao? Hai người này không phải đã nhau lâu rồi sao?”
Bạn thấy sao?