Tôi Bị Cách Ly [...] – Chương 6

Chương 6

Mười bốn ngày bị cách ly dường như cũng không quá khó khăn.

Ngoài tính cách hay thay đổi và miệng lưỡi độc địa ra, những thứ khác của Cố Hàn đều rất hợp ý tôi.

Còn về hot search.

Tôi đã không còn để tâm nữa rồi.

Dù sao thì bây giờ tôi là người phụ nữ có thể sai khiến sếp phục vụ tận .

Trong khi đó từ khóa tìm kiếm kiểu:

[Cư dân mạng cầu xin Cố Phán Phán ra sách bí kíp trị chồng] đã treo trên hot search ba ngày rồi.

Ai mà ngờ chúng tôi đến giờ vẫn là mối quan hệ trong sáng giữa cấp trên và cấp dưới, thậm chí còn chưa hôn nhau lần nào?

Mà thôi, độ hot cao cũng có cái lợi, kịch bản gần đây tôi nhận đều rất tốt.

Ngoài chương trình hẹn hò mà người đại diện đã sắp xếp, tôi còn đang xem xét một bộ phim hình sự.

Có việc để , tôi tràn đầy nhiệt huyết, nửa đêm canh ba vẫn ngồi trong phòng nghỉ nghiên cứu kịch bản.

Cố Hàn đến chơi vừa hay bị tôi tóm .

“Xem phim với em nhé?”

Cố Hàn dễ dàng đồng ý.

Mấy ngày nay, tần suất ta đến chơi ngày càng nhiều, đến giờ thậm chí không cần bất cứ lý do gì nữa.

Thỉnh thoảng, hai người cùng nhau xem một bộ phim, phân tích nhân vật, phân tích diễn xuất, tôi mới phát hiện ra ta có thể CEO của Thiên Duyệt không phải do may mắn, mà nhờ vào thực lực và tài năng thật sự.

Tầm độc đáo, đánh giá vấn đề thẳng thắn chính xác.

Hôm nay xem phim hình sự, đêm hôm khuya khoắt, ít nhiều gì tôi cũng hơi sợ.

Hình ảnh m.á.u me bạo lực cùng màn p.h.â.n x.á.c rùng rợn, tên tội phạm lẩn trốn ngoài vòng pháp luật, t.h.i t.h.ể bị phân hủy biến dạng nghiêm trọng…

Ban đầu Cố Hàn còn ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Giờ thì cả người như muốn dính chặt lấy tôi.

Anh ta như đối mặt với đại địch, ôm chiếc áo khoác vào trong lòng, tay phải nắm chặt ống tay áo, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.

Tôi cố ý dọa ta, hai tay giơ lên, bổ nhào về phía ta, miệng phát ra tiếng hét ghê rợn.

Cố Hàn hoảng hốt, vứt áo khoác sang một bên, trùm chăn kín mít, run như cầy sấy.

Tôi đến mức đau cả bụng: “Cố tổng, hóa ra sợ ma à?”

Anh ta im lặng một lúc lâu, tôi mới nhận ra hình như mình đã đi quá xa.

Nhìn chăn bông đang cuộn tròn kia, tôi có cảm giác ta sắp khóc đến nơi rồi.

Trong lòng tôi mềm nhũn, vừa đưa tay chạm vào chăn, còn chưa kịp an ủi, đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

Trong lúc choáng váng, tôi nghe thấy Cố Hàn nũng nịu trách móc: “Quá đáng!”

….

Nửa đêm, tôi cảm giác có người lên giường mình.

Tôi bừng tỉnh, đầu óc trống rỗng.

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo tôi.

Người nọ rón rén leo lên giường, tôi lạnh trong lòng, nhớ lại những chiêu thức võ thuật đã học trước đây, sau đó nhân lúc ta vừa bước lên giường liền đá thẳng vào chỗ hiểm!

Một cú đá dứt khoát.

Tôi biết rõ sức lực nam nữ chênh lệch, lật người định bỏ chạy, lại bị một giọng quen thuộc chặn lại.

“A!”

Giọng này, sao lại giống Cố Hàn thế nhỉ?

Tôi vội vàng bật đèn.

Cố Hàn đã co rúm người trên giường tôi, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tôi chột dạ dời mắt, ngoan ngoãn đứng bên giường, như học sinh tiểu học phạm lỗi .

“Xin lỗi nhé, mà ai bảo nửa đêm nửa hôm chạy vào phòng em gì?”

Cố Hàn thở dài một hơi: “Anh định đi ra mà! Tối qua chúng ta xem phim đến mức ngủ quên mất rồi em quên à? Anh còn không phải vì trong sạch của em hay sao!”

Nét mặt tôi cứng đờ.

Ký ức bị đánh rơi quay trở lại, tôi đột nhiên phát hiện ra, ta đều đúng.

Cố Hàn suy sụp: “Anh đã ăn mì nhiều dễ bị Alzheimer mà, em không tin!”

Chuyện này thì liên quan gì đến mì ốc chứ?

Tôi đỡ ta dậy, nghiêm mặt : “Vậy tại sao em lại có cảm giác đang định lên giường?”

Cố Hàn cứng người, há miệng mấy lần không nên lời.

Tôi liếc bộ phim hình sự vẫn đang phát trên điện thoại, tiếng nhạc kinh khủng vang lên ầm ĩ.

Chẳng lẽ ta định đi, đi nửa đường lại sợ, nên muốn quay lại?

Cố Hàn, nam thần cao 1 mét 85, tổng tài bá đạo, lại sợ ma?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...