Tôi Bị Cách Ly [...] – Chương 2

Chương 2

Chuyện cảm vẫn tiếp tục lên men, do cầu của người đại diện, tôi lập tức quay lại tìm ta.

Vừa lại gần, tôi đã thấy ta đang cau mày nghe điện thoại.

“Bạn nào?”

“Em đã thấy rồi á? Thấy ở đâu? Trong mơ à?”

Xong đời, xong đời rồi.

Hot search quả nhiên đã phiền đến cuộc sống bình thường của ta rồi!

Anh ta giận rồi!

Phải sao đây!

Đã ăn một bữa ngon như , bây giờ quay lại ăn cơm hộp thật sự rất nhạt nhẽo!

Tôi ủ rũ đi tới, lời xin lỗi quanh đi quẩn lại ba lần vẫn chưa thốt ra khỏi miệng.

Anh ta thấy tôi quay lại, ánh mắt dừng trên ba túi đồ ăn to đùng tôi mua.

Giọng điệu có chút uể oải.

“Em chưa ăn no à?”

Tôi giật nảy mình.

Xong rồi xong rồi, tôi không chỉ hỏng hình ảnh độc thân của ấy mà còn ăn uống cực kỳ nhiều nữa!

“Cái đó… Người hình như là em.”

Anh ta liếc tôi một cái, không gì.

“Đều là hiểu lầm, không ngờ trong siêu thị bị cách ly cũng có paparazzi, em sẽ phát thông cáo đính chính.”

Nói xong tôi chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Đều tại tôi, tại sao lại thèm ăn như chứ?

Lâu không thấy ta lên tiếng, tôi quay người định bỏ đi, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, nghe ta lẩm bẩm.

“Chụp cũng đẹp đấy chứ.”

Anh ta thích chí lướt hot search, thậm chí còn rảnh rỗi bình luận với tôi xem bức ảnh nào trông đẹp đôi hơn.

“Anh không ngại à?”

Anh ta cúi người, tay chống lên kệ hàng, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp, giọng điệu có chút tinh quái.

“Đây chẳng phải là hiệu quả mà em muốn sao? Cố ý đến tìm ăn chực, bị paparazzi chụp , xào couple để tăng độ nổi tiếng, sao giờ phối hợp rồi, em lại không muốn nữa? Bạn ?”

Thì ra ta nghĩ .

Tôi bỗng nhiên không còn hơi sức để giải thích với ta nữa.

Có gì hay ho để chứ?

Hai người xa lạ lần đầu gặp mặt, bị paparazzi thêu dệt thành một đôi, lại trùng hợp là một trong hai người lại là nữ minh tinh đang thiếu độ hot.

Chuyện này ai mà tin chứ?

Tôi thở dài, nhẹ nhàng đẩy ta ra.

Lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay ta: “Trong này có một trăm nghìn tệ, coi như là bồi thường cho việc em lợi dụng nhan sắc của .”

Anh ta cảm thấy hơi buồn , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ.

“Khuôn mặt của , chỉ đáng giá một trăm nghìn tệ thôi sao?”

Cũng phải, một trăm nghìn tệ, chỉ chụp hai bức ảnh mờ mờ ảo ảo, tôi cũng quá thiệt thòi rồi.

Càng nghĩ càng thấy thiệt, tôi vươn tay vén áo ta lên, để lộ cơ bụng săn chắc bên trong.

Làn da mịn màng, là biết rất thích.

Đầu ngón tay tôi vừa chạm vào cơ bụng ta, đã bị một bàn tay nắm lấy.

Anh ta nhướng mày : “Đây là giá khác.”

Tôi lập tức nổi lòng háo sắc.

Lấy điện thoại của ta, định thêm wechat để chuyển khoản, lại đột nhiên nghe thấy tiếng khẽ từ trong điện thoại.

Nhanh chóng biến thành tiếng ha ha sảng khoái.

“Ha ha ha! Không ngờ trai em cũng có ngày bị bao nuôi, chị dâu uy vũ!”

“Chị dâu, chị dâu ơi, trai em còn không chịu thừa nhận là có kìa! Không tuân thủ nam đức gì cả! Đánh ấy đi chị!”

Anh ta cúp điện thoại, sắc mặt đen xì.

Nghiến răng nghiến lợi: “Cơ bụng đẹp lắm à? Hay là để xem của em chút nhé?”

Tôi cảnh giác che chắn quần áo, vội vàng lùi lại.

“Anh đừng có giở trò lưu manh!”

Anh ta chỉ chỉ vào quần áo vừa bị tôi vén lên.

Tôi: “Em trả tiền rồi đấy!”

Anh ta bật : “Được rồi, kim chủ đại nhân của .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...