Tôi Bị Cách Ly [...] – Chương 10

Chương 10: FULL

“Cứu tôi với, đây là kiểu truyện chị tìm kiếm cứu rỗi sao? Ở trước mặt người khác là tổng tài độc ác, trước mặt Phán Phán lại là một cún ngoan, tôi rồi!”

“Các tổ khác thì đang khóc lóc bị NPC đuổi đánh, sao hai người còn ôm nhau hôn hít ?”

“Đột nhiên nhận ra Cố Hàn chỉ khi bên Phán Phán mới thật sự là chính mình, ta có thể dịu dàng, có thể độc ác, có thể mạnh mẽ, có thể sợ hãi, không hỏi “ có sợ ma em có ghét không” , mà thay vào đó, ta thành thật bày tỏ chính mình sợ ma.”

“Họ chắc chắn là định mệnh của nhau rồi!”

Đột nhiên có người xông vào.

Tôi đặt ngón tay lên môi Cố Hàn, nhẹ nhàng đẩy ra.

Hai người xông vào căng thẳng quan sát xung quanh.

Tôi chuẩn bị sẵn sàng, đợi họ đến gần, đột ngột lao tới và phát ra một tiếng hét dọa.

Hai người sợ hãi ngã xuống, nam vừa lùi lại còn không quên che chắn cho nữ khách mời.

Lúc này tôi hiểu tại sao chương trình lại bắt chúng tôi vào phòng bí ẩn.

Là để giúp các xác định người bên cạnh có đáng tin không?

Theo cách đơn giản nhất.

Sau khi an ủi, Cố Hàn đã quen với không khí kinh dị.

Điều duy nhất cần là nắm tay tôi.

Hừm, dù sao tôi chỉ cần một tay cũng có thể tìm bằng chứng, không quan trọng.

Sau khi nam khách mời số hai đá ngã bốn NPC, nữ khách mời của ta cuối cùng không chịu nổi, đến cùng tôi giải quyết phòng bí ẩn này.

Ra khỏi phòng bí ẩn, tôi đền bù năm trăm cho cửa hàng.

Tổ hai là tồi tệ nhất, mất tận hai ngàn.

À, đúng rồi, nam khách mời số hai bị tôi dọa đến mức lùi lại cũng là người đó.

Tôi không biết nên thương xót nữ khách mời tổ hai hay là ta hơn.

Nghe vì thiếu kinh phí, họ bị giữ lại cửa hàng công nhân.

Trên đường về nhà, Cố Hàn còn chưa ngọt ngào đủ, vừa mở cửa đã bị nhỏ ngựa nhỏ vào.

Nó tỏ ra rất uất ức, đến gần: “Quay xong chương trình sẽ vứt bỏ mày! Ai bảo mày tranh vợ với tao!”

Nói xong, ta khựng lại, tôi cũng khựng lại.

Mặt tôi đỏ bừng, đẩy ta ra: “Ai là vợ !”

Ai mà tin nổi!

Hôn cũng đã hôn mấy lần rồi, mà Cố Hàn vẫn chưa tỏ với tôi!

Tên đàn ông tồi!

Cố Hàn tủm tỉm lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn: “Vậy chúng ta từ từ tới, trước đã, không?”

“Ban đầu định đợi chương trình kết thúc rồi mới chính thức tỏ , mà em quá tốt, không đợi nữa.”

Mắt tôi tràn ngập ý , không chút do dự đeo nhẫn vào tay.

Ngựa con ngoan ngoãn cọ cọ vào tay tôi, sau đó nhân cơ hội húc Cố Hàn văng xa ba mét.

Cố Hàn cũng không tức giận, đeo chiếc nhẫn đôi còn lại vào tay, ngoan ngoãn đi vào bếp.

Tôi ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại.

Khu bình luận tràn ngập sự kinh ngạc.

“Vậy là bao lâu nay, hai người này thực chất vẫn chưa chính thức hẹn hò à?”

“Có thể thấy Cố Hàn rất quan tâm đến Phán Phán, bị ngựa con húc như mà cũng không giận, đến giờ mới tỏ chắc chắn là vì quá coi trọng rồi?”

“Hai người đều rất thẳng thắn, thích là trực tiếp tỏ , đồng ý là đeo nhẫn, không hề do dự, dây dưa để nắm thóp đối phương, thích cảm giác này ghê!”

“Cố tổng còn em trai nào không? Cho em xin với!”

“Mà đi cũng phải lại, trước đây còn có người Phán Phán bị Cố Hàn bao nuôi kìa! Bây giờ xem ra rõ ràng là Phán Phán chiếm thế thượng phong!”

Tôi đặt điện thoại xuống, đi vào bếp, ôm Cố Hàn từ phía sau.

“Cố Hàn, ngay từ lần đầu gặp , em đã biết chúng ta nhất định sẽ bên nhau rồi.”

Cố Hàn không hề bất ngờ: “Thì ra là em đã có âm mưu từ trước.”

Khụ, ai có thể từ chối một vị tổng tài bá đạo có ước mơ đầu bếp chứ?

Hơn nữa, còn chỉ nấu ăn cho tôi ăn mà tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...