Tôi đi theo sau Tống Dã, thấy khi Bưu và đồng bọn bị nhốt chung với chị Hoa, vẻ mặt của chị ta có chút biến dạng trong giây lát, không còn vẻ hung dữ nữa, như thể chỗ dựa của mình đột nhiên sụp đổ.
Sau khi bọn buôn người bị giam giữ, Tống Dã mới kéo tôi sang một bên, nụ vẫn dịu dàng như trước: “Cô bé, rất dũng cảm đấy!”
Tôi cũng : “Anh đẹp trai, cũng rất ngầu đấy!”
Đợi không bao lâu, các cảnh sát khác cũng đến.
Sau khi cảnh sát đến, bọn họ nhanh chóng bắt Bưu, chị Hoa và những người khác.
Qua điều tra và thẩm vấn, Bưu quả thật có một băng nhóm buôn người hơn một trăm người, chuyên phụ trách bắt cóc người ở thành phố chúng tôi, còn chị Hoa là người liên lạc giữa các nhóm buôn người nhỏ.
Không lâu sau, chị Hoa và Bưu đã khai ra các cứ điểm của băng nhóm một trăm người, cảnh sát địa phương lập tức hành , triệt các ổ buôn người trong toàn thành phố, đồng thời giải cứu không ít nữ sinh và trẻ em chưa bị bán đi.
Hơn nữa, theo lời khai của Bưu và đồng bọn, cảnh sát còn nắm một số manh mối về các ổ buôn người ở những nơi khác, giúp ích rất nhiều cho việc đánh bắt bọn buôn người ở các khu vực lân cận.
Còn tôi, vì đã giúp bắt không ít bọn buôn người nên nhận kha khá tiền thưởng. Trở thành khoản tiền lớn nhất tôi kiếm sau khi lên đại học.
Khi nhận tiền thưởng, tôi không khỏi thốt lên: “Chậc, đây đâu phải bọn buôn người, rõ ràng là kho báu biết đi !”
Ba tháng sau.
Tôi cầm số tiền thưởng từ việc bắt bọn buôn người, bước vào trang trại.
“Ông chủ, tôi muốn mua dê?”
“Cần bao nhiêu con?”
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Nghe , tôi im lặng hai giây, bọn buôn người là cả thôn cùng bắt, bây giờ thôn có hai mươi lăm hộ…
“Ông chủ, cho tôi năm trăm con trước đi!”
11 (phiên ngoại ngắn)
Sau khi trở lại trường, tôi lại tiếp tục cuộc sống đi học sớm mỗi ngày.
May là trước khi đi Tống Dã đã giúp tôi sửa cái USB bị hỏng, giúp nhóm chúng tôi thoát khỏi thảm họa trượt môn.
Để cảm ơn ấy, tối ngày quay lại trường tôi đã mời ấy đi ăn một bữa thịnh soạn. Tuy nhiên, điều xấu hổ là sau khi ăn xong, tôi lại bị lạc.
[ – .]
Khi chia tay với Tống Dã ở ngã tư, tôi còn tự tin với ấy rằng không cần đưa tôi về, nơi này gần trường, tôi đi bộ sẽ về ngay.
Lúc này, tôi lại một lần nữa ngồi xuống bên lề đường, rơi vào im lặng.
Phần mềm gọi xe đó dùng thế nào nhỉ?
Lúc này, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
Giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng dịu dàng trong trẻo của Tống Dã: “Không phải nhớ đường về trường sao? Sao lại ngồi ở đây?”
“Em quên mất rồi.” Tôi buồn bực .
“Đi thôi, đưa em về trường.”
Nói rồi Tống Dã đứng dậy, đưa tay về phía tôi.
Nhìn cảnh tượng này, tôi có chút ngẩn ngơ, như thể chúng tôi lại quay về thời điểm gặp nhau lần đầu.
Trong giờ phút này đột nhiên trái tim tôi lỡ một nhịp.
Dường như lúc nào Tống Dã cũng , luôn xuất hiện vào thời điểm tôi cần.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của , tôi không khỏi mỉm : “Vâng.”
Trên đường đi tôi mới biết, sau khi tôi với Tống Dã rằng tự mình về trường, ấy không yên tâm, bề ngoài không gì, thực tế là đi theo xa xa phía sau, lo tôi đi một mình không an toàn.
Có lẽ cũng từ ngày đó, liên lạc giữa tôi và Tống Dã đột nhiên trở nên nhiều hơn.
…
Mãi về sau, cho đến khi tôi và Tống Dã ở bên nhau, tôi mới biết, lúc đó Tống Dã không phải là người chọn để nằm vùng trong băng nhóm buôn người, mà chính ấy tự nguyện xin nhận nhiệm vụ.
Nghe lúc tôi bị kéo lên xe tải, có người đi đường chứng kiến đã báo cảnh sát. Mà nhóm của Tống Dã chính phụ trách vụ buôn người này.
Sau khi xem camera giám sát, sắc mặt Tống Dã lập tức trở nên u ám, ấy ra ngoài hút thuốc nửa tiếng rồi quay lại xin nhận nhiệm vụ này.
Lúc này, Tống Dã đang xếp hàng mua trà sữa cho tôi bên cạnh, tôi mỉm , ừm, có vẻ như tôi càng thích ấy nhiều hơn một chút.
Hết
Bạn thấy sao?