Lúc đó nghe gã có hình xăm gọi điện, nếu tôi nhớ không nhầm, gã có hình xăm gọi ông kia là Bưu.
Không lẽ người chị ta dựa vào chính là Bưu?
Chậc…
Sáng sớm hôm sau, tôi đã bị mẹ đánh thức.
Theo lời thím Trương ở đầu thôn, khoảng 7 giờ sáng đã nghe thấy tiếng chó sủa ở đầu thôn, sau đó một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện, trên xe có bốn người, trong đó ba người trông rất khả nghi, là biết không phải người tốt.
Chỉ có một người trông khá ưa , toát lên vẻ du côn, đội mũ lưỡi trai đen, dáng vẻ không dễ chọc.
Sau khi đến nơi, bọn họ đi loanh quanh trong thôn.
Bọn họ còn gợi chuyện với người dân, rằng bọn họ ăn buôn bán, chuyên bán nông sản.
Vì vụ việc bọn bắt cóc hôm qua, có lẽ thôn dân đều rất cảnh giác, vừa nghe người đó lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ông chủ nào lại đến cái vùng hẻo lánh này để ăn chứ?
Trên đường chỉ lái xe thôi đã tốn rất nhiều công sức rồi.
Hơn nữa, người trong thôn đều tự cung tự cấp, lại khá nghèo, ai mà tin bọn họ đến nơi này để ăn chứ?
Vì , ngay khi bọn họ vừa vào thôn, thím Trương đã gọi điện cho mẹ tôi.
Sau khi nghe mẹ kể, tôi im lặng hai giây.
Nếu không có gì bất ngờ thì những người đó chắc chắn là bọn buôn người, mà Bưu có lẽ ở trong số đó, không ngờ gã lại dẫn theo nhiều người đến .
Chậc.
Không dễ giải quyết đây.
Nghĩ , tôi lập tức gọi điện cho cảnh sát, kể chi tiết hình ở đây. Cảnh sát bọn họ đang trên đường đến, khoảng hơn hai tiếng nữa sẽ tới nơi.
Nghe xong, tôi không khỏi nhíu mày.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Hai tiếng đồng hồ, nhất định không lừa phe của Bưu.
Bọn họ không liên lạc với ba người đàn ông xăm mình kia, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Hơn nữa, bọn buôn người rất xảo quyệt, nếu chỉ có vài người đàn ông trong thôn đi bắt, chắc chắn sẽ không ổn, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm.
Phải ra tay trước khi bọn họ nhận ra có điều bất thường.
Lúc này, cả tôi đột nhiên gõ cửa, gọi: “Văn Văn, đừng lo, đàn ông trong thôn đều đã cầm dụng cụ sẵn sàng, cả trăm nông dân, lẽ nào không bắt bốn tên buôn người đó? Anh nhất định sẽ giúp em xử lý bọn chúng!”
Tôi giật mình, định gì đó, phát hiện bên ngoài đã không còn ai.
Chết rồi, liệu có chuyện gì không?
Khi tôi chạy đến hiện trường, tôi mới nhận ra rằng mình đã lo lắng thừa, người trong thôn tuy chất phác không ngốc, bọn họ cũng biết rằng xông lên bắt bọn buôn người sẽ bị thương, nên bọn họ chọn cách vây bọn buôn người lại.
Sau đó ném gậy gộc và đá vào giữa.
Phải biết rằng, nhiều lúc, đàn ông trong thôn sẽ lên núi săn thú, chính là dùng cách ném đá để bắt thú. Có thể , việc đàn ông thôn tôi ném đá chính xác là kỹ năng truyền từ đời này sang đời khác…
[ – .]
Khi tôi đến nơi, trong bốn tên đã có hai tên bị đập ngã.
Tôi: “…”
Đỉnh.
10
Phải rằng, trí tuệ của thôn dân là vô hạn.
Nhưng tên cầm đầu mặt sẹo nhanh chóng phản ứng lại, hai tên đàn em đã ôm đầu nằm trên đất, gã chửi thề, rút d.a.o từ trong người định xông vào đám đông c.h.é.m người.
Còn người đàn ông đội mũ lưỡi trai bên cạnh gã dường như không bị ảnh hưởng gì.
Tôi giật thót, tên mặt sẹo đang xông về phía hai tôi!
“Anh hai, cẩn thận!” Tôi theo phản xạ hét lên.
Chỉ thấy giây tiếp theo, tên mặt sẹo đã bị đè xuống đất, chính là bị người đàn ông đội mũ lưỡi trai phía sau gã đè xuống.
Khi chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống, tôi rõ khuôn mặt người đàn ông.
Anh ấy có vẻ ngoài hơi hoang dã, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm, mắt sáng, đôi môi mỏng màu đỏ khi không chuyện trông có vẻ nghiêm nghị, khi lại toát lên vẻ quyến rũ. Như một tinh ẩn mình trong bóng tối, mê hoặc lòng người.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của ấy, tôi có chút ngẩn ngơ, bởi vì tôi biết ấy, Tống Dã, một cảnh sát.
Khi mới lên thành phố, tôi thường không tìm đường về trường, cũng không biết sử dụng phần mềm gọi xe. Mỗi lần đi thêm về, tôi đều đi chuyến xe buýt cố định đó. Cho đến một lần tôi tăng ca trễ nãi thời gian, không kịp chuyến cuối cùng, tôi ngồi ở đường nửa tiếng đồng hồ mà không có chiếc taxi nào. Nhưng thời gian đóng cửa ký túc xá sắp đến.
Lúc này, một cảnh sát ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm dịu dàng: “Có chuyện gì sao? Tôi thấy em ngồi trước cửa đồn cảnh sát nửa tiếng rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra, nơi tôi đợi taxi chính là trước cửa đồn cảnh sát.
Vẻ ngoài của Tống Dã hoàn toàn chạm vào trái tim tôi, ấy với tôi, mặt tôi lúc đó đỏ bừng ngay lập tức.
Theo phản xạ tôi : “Em, em bị lạc đường…”
Nói xong tôi lập tức hối hận, chuyện này cũng ngốc quá rồi.
Có lẽ Tống Dã cũng không ngờ tôi sẽ , ấy ngẩn người, lập tức : “Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Tôi chớp mắt, nhẹ nhàng : “Đến cổng Tây trường Đại học L, liệu có phiền quá không? Có ảnh hưởng đến công việc của không?”
Nghe , Tống Dã tôi một lúc rồi mới lên tiếng: “Không đâu, tôi vừa hết ca rồi, hơn nữa cảnh sát chẳng phải là để giúp đỡ những người cần giúp đỡ sao? Đi thôi.”
Cũng từ lần đó, tôi biết tên ấy, Tống Dã.
Sau đó không lâu tôi đổi công việc thêm, cũng không gặp lại ấy nữa.
Đây là lần thứ hai gặp mặt, ấy lại giúp tôi.
Anh ấy đã cứu trai tôi.
Nhìn tên mặt sẹo bị khống chế, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà vẻ mặt của những thôn dân khác, có vẻ bọn họ cũng đã thở phào.
Hai tên buôn người còn lại đang nằm trên đất cũng bị thôn dân trói lại.
Qua nhận dạng của người đàn ông xăm mình, quả nhiên tên mặt sẹo đó chính là Bưu mà gã nhắc đến trong điện thoại.
Bạn thấy sao?