Tôi Bị Bắt Cóc [...] – Chương 5

Phần 5

Trong thời gian ngắn, cảm quần chúng sôi sục.

Một nhóm nông dân cường tráng cũng lập tức vây quanh, cho tôi một ánh mắt yên tâm, có chúng tôi chỗ dựa cho , hét lên: “Ôi, thằng buôn người này, miệng còn cứng phải không? Còn gì chưa khai ra, thành thật ra hết cho tao, nếu không…”

Thôn dân bên cạnh cũng lần lượt hét lên: “Bọn buôn người đáng khinh, nên đi tù hết.”

“Tội nghiệp Văn Văn của chúng ta, chắc bị hoảng sợ rồi, chúng ta nhất định phải chỗ dựa cho Văn Văn!”

“Đúng , Văn Văn là người thôn chúng ta, người thôn họ Hứa chúng ta nổi tiếng là hay bao che người nhà, dám bắt cóc người đến tận thôn chúng ta, khinh người quá đáng.

Nhìn thấy hình sắp không kiểm soát , điện thoại của gã có hình xăm đột nhiên đổ chuông.

Nhìn số điện thoại ghi là phòng bán nhà, tôi nheo mắt lại, phòng bán nhà? Không đơn giản như đâu…

Phòng bán nhà nào lại gọi điện đến để chào mời nhà cửa vào mười hai giờ đêm chứ?

Lừa người ngu à?

Nghĩ , tôi lén trộm gã có hình xăm một cái, phát hiện gã cũng đang chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Ngay sau đó, ánh mắt tôi và gã chạm nhau..

Gã có hình xăm theo bản năng nuốt nước miếng.

Trong tâm lý học, đây là hành vô thức mà con người sẽ khi căng thẳng.

Chậc, gã có hình xăm, căng thẳng…

8

“Căng thẳng cái gì?” Tôi lạnh lùng gã có hình xăm .

“Không, không căng thẳng, chỉ là cuộc gọi quảng cáo bình thường thôi, thật đấy!”

Nhìn dáng vẻ run rẩy của gã có hình xăm, tôi : “Này, tôi thấy ông khá thú đó, tôi còn chưa hỏi gì, ông giải thích gì? Đừng giả vờ nữa, đây là cuộc gọi của ông giao tiếp với ông phải không? Lát nữa trong điện thoại cho tốt, đừng ép tôi tát ông. Dẫn người ra đây, nghe chưa?”

Nghe xong, gã có hình xăm mặt đầy vẻ khổ sở gật đầu.

Cuối cùng, gã có hình xăm không phụ lòng rất nhiều thôn dân đang đứng bên cạnh cầm công cụ, thực sự đã lừa ông của gã tới.

Gã lừa ông rằng ở thôn họ Hứa có rất nhiều đàn ông chưa tìm vợ, mặc dù lời ít, bắt cóc thêm vài người phụ nữ nữa cũng đáng.

Cộng thêm sự phụ họa của tài xế bên cạnh và Hứa Đại Quý, ông phụ trách thực sự đã tin, sáng sớm mai sẽ đến khảo sát.

[ – .]

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi trao đổi ánh mắt với cha tôi.

Ngay sau đó, cha tôi lập tức vẫy tay với thôn dân phía sau, hét lớn: “Bà con, mọi người về nhà trước đi, hôm nay cảm ơn mọi người nhiều.”

Sau khi thôn dân rời đi, ngoại trừ bọn buôn người và cả nhà sáu người chúng tôi, bác cả cũng ở lại.

Nhìn vẻ mặt muốn lại thôi của bác cả, cả lập tức gọi hai người em dẫn gã có hình xăm và tài xế trói lại rồi đưa đi.

Sau khi bọn buôn người dẫn đi, bác cả mới lên tiếng: “Chị Hoa đó, theo ý của tên buôn người, còn là một thủ lĩnh nhỏ à?”

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Đúng , lũ này chuyên buôn người khắp nơi, nhất định phải lôi hết bọn chúng ra, bắt thêm một kẻ buôn người, biết đâu sẽ có nhiều người không bị bán.”

Chuyển giọng, tôi hơi khó hiểu bác cả: “À, sao bác biết chị Hoa là kẻ buôn người, còn nghe ngóng là bọn chúng có băng nhóm một trăm người nữa?”

Nghe , bác cả đột nhiên tỏ vẻ xấu hổ, lúng túng gãi đầu, ngượng ngùng : “Bác tưởng đó là đối tượng con giới thiệu cho bác nên tiến lên chuyện với ta, ta một mực chỉ muốn đi tìm con. Bác tuy không có văn hóa gì, hồi trẻ cũng từng trải qua nhiều, rồi nghĩ đến việc con lúc đó vội vã, liền nghĩ có phải ta có vấn đề gì không.”

“Trùng hợp là, tối mấy hôm trước bác đi dạo, nghe thấy Hứa Đại Quý khuya khoắt gọi điện trong sân, hỏi khi nào nữ sinh đại học đó có thể gửi đến, còn là chỉ trong mấy ngày nữa thôi.”

“Tên Hứa Đại Quý này bác còn không hiểu sao, không phải là thứ tốt đẹp gì, liên kết trước sau, con lại đột nhiên về vào lúc này, bác nghĩ nữ sinh đại học nhắc đến không phải là con chứ, ta không phải là kẻ buôn người sao.”

“Bác thử dọa ta một chút, ta bắt đầu loạn khóc lóc, là mẹ con, con giận dỗi ta nên mới bỏ đi.”

“Thế không phải là lừa tới trên đầu bác sao? Con là người lớn lên trong thôn chúng ta từ nhỏ, mẹ con Trương Quế Phương bác còn không biết sao? Nghe một cái đã biết là giả, chắc chắn là kẻ buôn người, bác lập tức trói ta nhốt vào chuồng lợn.”

Nghe xong lời bác cả, tôi thực sự kinh ngạc.

Mặc dù tôi biết hồi trẻ bác cả đã ra ngoài phấn đấu một thời gian, không ngờ đầu óc bác cả linh hoạt như .

Nhưng cũng trách chị Hoa xui xẻo, lại đi lừa người ta là mẹ tôi, người bị lừa lại biết mẹ tôi.

Thật là lúng túng.

9

Tôi thầm giơ ngón tay cái cho bác cả, lại không nhịn hỏi: “Còn băng nhóm buôn người một trăm người thì sao? Cô ta chịu luôn sao?”

Nói đến đây, bác cả đắc ý: “Bác nghĩ, con lớn như , chắc chắn ta không thể một mình bắt cóc con , chắc chắn còn có băng nhóm nên đã tìm mấy bà chị miệng mồm, vây quanh chị Hoa bác muốn để ta vợ của bác, còn dắt hai con ch.ó lớn canh chừng ta, kết quả chị Hoa không cầm cự bao lâu đã bắt đầu đe dọa, đồng bọn của ta sẽ đến cứu ta, lúc đó chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo, bị bán đến những nơi còn nghèo hơn, kết quả không ngờ băng nhóm của ta có cả trăm người, bác vội vàng gọi điện cho cháu.”

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Tôi đã hiểu.

Chị Hoa này quả không hổ danh là thủ lĩnh nhỏ, dù bị nhốt ở cái thôn hẻo lánh này cũng chỉ là đe dọa thôn dân mà không sợ hãi, thật thú vị.

Rốt cuộc chị ta đang dựa vào cái gì?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...