Tôi Bị Bắt Cóc [...] – Chương 4

Phần 4

Lúc này, gã có hình xăm trên tay bỗng khẽ cong môi, tôi có linh cảm không lành.

Ngay sau đó, gã có hình xăm đột nhiên nghiêng người túm lấy chân tôi đang đạp trên mắt cá chân gã, dùng một lực mạnh định kéo tôi về phía hắn để con tin.

Kết quả bị cả tôi nhanh mắt nhanh tay dùng gậy gỗ đập cho một cái ngã sấp xuống.

Nhưng vì bị giật mạnh vừa rồi, chiếc USB trong túi tôi bị văng ra ngoài. Đúng lúc rơi xuống dưới thân gã có hình xăm, bị hắn đè bẹp.

Tôi: “…”

Trong USB có dữ liệu thí nghiệm mà nhóm chúng tôi đã theo dõi và tổng hợp trong cả một học kỳ.

Vừa mới tổng hợp xong, chỉ có một bản duy nhất!

Vốn định mấy ngày nữa gửi cho giáo viên hướng dẫn!

Không có dữ liệu này, cả nhóm chúng tôi sẽ trượt môn vào cuối kỳ!

Tôi mới học đại học năm nhất đã muốn cho tôi trượt môn sao?

Trong khoảnh khắc này, trong đầu tôi đã lướt qua tất cả những lời chửi rủa trên thế giới. Nhưng cuối cùng vẫn tổng kết thành một loài thực vật màu xanh. (*Thảo – cỏ đồng âm với từ “ĐM”)

Ngay sau đó, tôi trực tiếp vớ lấy hai cây gậy gỗ…

6

Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của gã có hình xăm, tôi triển khai đòn tấn công kép. Tôi vừa đánh, tôi vừa giẫm, hận không thể giẫm nát mặt gã có hình xăm.

“Có biết không hả? Bà đây đã theo dõi cả một học kỳ đấy! Mày có hiểu thế nào là một học kỳ không? Học bổng của tao không những mất rồi, bây giờ còn phải trượt môn nữa, tao trượt thì thôi, mày còn khiến cả nhóm tao trượt. Độc ác, quá độc ác rồi, hôm nay không đánh cho mày phải gọi tao là cha, tao không phải là người thôn họ Hứa nữa!”

Trong lúc này, tên tài xế định xông qua giúp đỡ, bị ba trai tôi mỗi người một gậy đánh cho nằm dưới đất, bò cũng không bò dậy nổi.

Nửa tiếng sau, gã có hình xăm ôm lấy bắp chân tôi, mặt đầy đau đớn, rên rỉ : “Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa, sắp đánh c.h.ế.t rồi.”

Tôi mỉm , sau đó lạnh mặt: “Ồ, sao? Tao không tin.”

Rồi lại thêm một gậy nữa.

Cuối cùng gã có hình xăm khóc luôn: “Đám côn đồ các người, đánh tiếp sẽ c.h.ế.t người đó, các người là phạm pháp! Tôi sẽ kiện các người!”

Chậc, mới mẻ sao!

Bắt cóc tôi rồi còn định kiện tôi, thế này là còn chưa đủ đau à.

Nhưng vẻ mặt căm phẫn của người đàn ông, tôi quyết định thêm dầu vào lửa.

Ngay sau đó, tôi dùng gậy gỗ nhẹ nhàng đẩy cằm gã có hình xăm lên, lạnh : “Kiện tôi? Thứ nhất, ông là kẻ buôn người, tôi là sinh viên đại học bị bán, ông không thấy rằng việc ông kiện tôi rất buồn sao?”

“Thứ hai, người học y của tôi ở trường đã chỉ cho tôi những vị trí đánh vào sẽ đau nhất chỉ là vết thương nhẹ, hiện tại ông trông chỉ thảm thôi, đi giám định thương tích cũng chỉ là thương tích nhẹ.”

[ – .]

“Ngoài ra, xin lỗi vì đã quên với ông, sư mẫu của tôi là giáo sư khoa luật của trường chúng tôi, đoán xem tôi sẽ phải bồi thường mấy trăm? Một người như ông đáng giá năm mươi nghìn đấy!”

Mỗi một câu ra, sắc mặt gã có hình xăm lại trắng bệch thêm một phần.

Nhìn ánh mắt kinh hãi của gã có hình xăm, tôi từ từ tiến gần khuôn mặt của gã, nhẹ nhàng : “Cuối cùng, thôn họ Hứa này trong vòng năm mươi dặm toàn là núi lớn, ông nghĩ, ông có thể chạy thoát không? Ai có thể đến cứu ông đây?”

Vừa xong, gã có hình xăm đã sụp đổ.

Chậc, thật vô dụng, sợ đến mức này rồi.

Tôi còn chưa kích xong mà!

Thấy gã có hình xăm sắp ngất đi, tôi ra hiệu cho cha tôi, ông lập tức hiểu ý, đi vòng qua, túm cổ áo phía sau gã có hình xăm nhấc gã lên.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Gã có hình xăm đột ngột bị nhấc lên, đau đến mức không ngừng rên rỉ.

Lúc này, ánh mắt gã tôi quả thực như thấy một kẻ điên.

Tôi không để tâm mà mỉm , chính là muốn hiệu quả này.

Ngay sau đó, tôi tiến lại vỗ vỗ mặt gã có hình xăm, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi nghe nhóm buôn người của các người có một trăm người phải không, bây giờ, cho tôi biết tất cả những cứ điểm của các người, nếu không…”

7

Đây là khoản tiền thưởng năm triệu đấy!

Có thể phát tài, sở hữu năm nghìn con dê hay không, chỉ trông chờ vào gã có hình xăm thôi.

Bốn mắt nhau, gã có hình xăm co rúm lại, vẫn không gì.

Lúc này, đột nhiên từ xa vọng lại tiếng của bác cả, tôi lại phía sau mới phát hiện thôn dân đều đã đến, lố nhố cả nghìn người, hơn nữa mỗi người trong tay đều cầm công cụ, qua tạo ra tác thị giác tối đa đối với bọn buôn người.

Rõ ràng gã có hình xăm cũng đã thấy cảnh tượng hoành tráng này. Gã hoảng sợ đến mức ngất đi tại chỗ.

Tôi nhíu mày, một tay bấm huyệt nhân trung của gã có hình xăm, lập tức gã tỉnh lại.

“Nói không? Đồng bọn còn lại của ông đang ở đâu?” Tôi hung dữ .

Gã có hình xăm run lên vài cái, run rẩy ra.

Nhưng đáng tiếc là, gã có hình xăm chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ biết vị trí cứ điểm nhỏ của bọn chúng. Cứ điểm đó có mười kẻ buôn người, gã có hình xăm và tài xế là hai trong số đó, bọn chúng chuyên phụ trách bán nữ sinh đại học ở khu vực chúng tôi.

Còn chị Hoa và ông giao tiếp với gã mới là người liên lạc trung gian và người phụ trách, vị trí cụ thể của các cứ điểm, cần thông tin cung cấp đồng thời bởi cả hai người bọn họ thì mới có thể bắt toàn bộ băng nhóm.

Nghe xong, tôi lập tức lạnh mặt.

“Thật vô dụng, mới có mười người.”

Trong lúc chuyện, mẹ tôi đã kể sơ qua hình cho các thôn dân khác, sau khi biết hình cụ thể, các thôn dân càng phẫn nộ hơn.

Dù sao tôi cũng là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, mà bị bọn buôn người bắt cóc về chính thôn mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...