Nghe , hai khụ một tiếng, khổ : “Sao lại cản em chứ, Văn Văn là em , tất nhiên cũng thương nó, chuyện này cũng không bỏ qua. Ý là, em đi tay không có ích gì, nhớ ở sân có mấy cây gậy gỗ, cầm gậy lên, chúng ta cùng đi.”
Anh cả thậm chí còn ngắn gọn hơn, chỉ một câu: “Đánh c.h.ế.t bọn khốn này.”
Nhìn sự quan tâm và tức giận trong mắt cha mẹ và các trai, tôi cảm đến mức suýt khóc.
Tôi cũng chỉ mới hôm nay về nhà mới phát hiện, từ khi tôi bị bắt lên xe tải nhỏ, đến khi về thôn họ Hứa, đã qua bốn ngày rồi. Trong những ngày này, phần lớn thời gian tôi đều trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại, phía sau cũng có chị Hoa theo sát, trời mới biết mấy ngày nay tôi sợ hãi đến thế nào. Cho đến khi phát hiện ra mình lại bị bắt về chính quê mình, trong lòng mới yên ổn hơn một chút. Nhưng bây giờ trở về nhà, thấy gia đình muốn giúp mình đòi lại công bằng, tôi mới thực sự an tâm.
Nghĩ , nước mắt đã lã chã rơi xuống, mẹ tôi đau lòng cực kỳ, ôm tôi vỗ nhẹ hai cái: “Ngoan ngoan, đừng khóc, Văn Văn nhà chúng ta bị ấm ức rồi, mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho bọn buôn người đó.”
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Tôi gật đầu, sau đó nghiêm túc : “Kẻ bắt cóc em có ba người, trong đó hai nam một nữ, chị Hoa bị bác cả giữ lại rồi, hai người đàn ông thì ở nhà Hứa Đại Quý, khi em xuống xe có nghe một trong hai người đàn ông phải đi báo cáo với ông chủ của bọn chúng, đến đây chắc chắn không chỉ có ba người này, chúng ta phải cẩn thận, hay là gọi điện cho cảnh sát trước.”
Lúc này, cả đột nhiên xoa đầu tôi, hài lòng : “Văn Văn đã lớn rồi, suy nghĩ còn khá tỉ mỉ, báo cảnh sát trước, sau đó chúng ta cùng đến nhà Hứa Đại Quý.”
“Được.”
Sau khi báo cảnh sát, bọn họ thôn chúng tôi quá hẻo lánh, bọn họ sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể, chậm nhất là trưa mai sẽ đến.
Vừa chuẩn bị xuất phát, điện thoại đột nhiên reo.
Tôi màn hình hiển thị là bác cả, theo phản xạ nghe máy.
Vừa kết nối, bên kia lập tức vang lên giọng lớn của bác cả: “Văn Văn à, hóa ra người phụ nữ này là kẻ buôn người, bác đã nhốt ta lại rồi, ta còn ta có một băng nhóm, có cả trăm người đấy, phải sao đây?!”
Nghe , tim tôi thót lại, sau đó lập tức : “Bác cả, bác kiểm tra xem trên người ta có công cụ liên lạc không, thu hết lại, canh chừng ta. Con đã báo cảnh sát rồi, ngày mai cảnh sát sẽ đến, lúc đó một mẻ bắt hết tất cả bọn chúng, xem ta còn càn rỡ không!”
“Được, dám bắt cóc sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng ta, bác tuyệt đối không để ta dễ chịu đâu.” Bác cả phẫn nộ ở đầu dây bên kia.
Sau khi cúp điện thoại, tôi không khỏi nheo mắt lại.
Một băng nhóm một trăm người.
Bắt một kẻ buôn người thưởng năm mươi nghìn, một trăm kẻ, chẳng phải là… năm triệu?
Trong khoảnh khắc, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh nhà, xe và… những chàng sinh viên đẹp trai.
5
[ – .]
Nói là . Kéo dài, trì hoãn chưa bao giờ là phong cách của thôn họ Hứa chúng tôi.
Thừa lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp.
Vì , ngay tối hôm đó, trời tối gió lớn, cả nhà sáu người chúng tôi đã cầm gậy gỗ xông đến nhà Hứa Đại Quý.
Khi đến nơi, Hứa Đại Quý đang đứng ở cửa với hai kẻ buôn người, thỉnh thoảng còn đưa t.h.u.ố.c lá cho bọn chúng.
Ối chà, ba tôi tính khí nóng nảy, tiến lên đập một gậy khiến tên buôn người đang nhận t.h.u.ố.c lá ngã lăn xuống đất.
Tên buôn người còn lại vừa định đến giúp đã bị cả tôi túm ngay cổ áo phía sau kéo bật dậy.
Chỉ trong tích tắc, tên buôn người này cũng bị ném xuống đất.
Hứa Đại Quý thì bị cảnh tượng này cho sững sờ, chưa kịp gì đã bị mẹ tôi tiến lên tát cho một cái.
Mặt ông ta lập tức sưng lên.
Hứa Đại Quý là người chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bị mẹ tôi tát một cái, hoàn toàn không dám đánh trả.
Buồn thật, mẹ tôi quanh năm việc ngoài đồng, sức lực rất lớn, hơn nữa qua nhiều năm uốn nắn mấy trai nghịch ngợm không chịu nghe lời của tôi, thân thủ đã rèn luyện từ lâu. Hứa Đại Quý là kẻ suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi lại nhát gan, thật sự không đánh lại mẹ tôi. Hơn nữa có lẽ vì Hứa Đại Quý tự biết mình đã chuyện mờ ám, đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ tôi, ông ta không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, tên buôn người có hình xăm trên cánh tay đang nằm dưới đất lên tiếng: “Các người là ai? Dám xông vào đánh người, còn có vương pháp nữa không?”
Tên tài xế cũng đang nằm dưới đất lập tức phụ họa: “Đúng , chúng tôi là người ăn đàng hoàng, đến thôn họ Hứa các người ăn, các người đối xử với khách như sao? Cẩn thận chúng tôi báo cảnh sát bắt các người đấy!”
Nhìn ánh mắt hung dữ trong mắt hai tên buôn người, tôi suýt nữa phì .
Đúng là kẻ trộm lại kêu bắt trộm.
Tiến lên hai bước, tôi đạp chân lên mắt cá chân của gã có hình xăm, lạnh : “Khách hàng? Tôi thật sự phục các người! Đúng là buồn , mới có mấy tiếng không gặp, các người đã không nhận ra cha mình rồi hả?”
Quả nhiên, vừa dứt lời, hai tên buôn người như thể thấy ma, mặt ngay lập tức tái nhợt.
Tên tài xế chỉ vào tôi, run rẩy : “Mày, sao mày lại ở đây? Chị Hoa đâu? Chị Hoa đi đâu rồi? Chị Hoa…”
Chưa đợi tài xế xong, mẹ tôi tiến lên cho ông ta hai cái tát, hung dữ : “Mày chỉ ai đấy? Chị Hoa gì mà chị Hoa, chị Hoa cái con khỉ, tao thấy mày trông giống chị Hoa đấy.”
Nghe , tên tài xế tức đến mặt đỏ bừng.
Bạn thấy sao?