Tôi Bị Bắt Cóc [...] – Chương 2

Phần 2

Tiền giới thiệu?

Còn có chuyện tốt thế này?

Lúc này, từ xa vọng lại tiếng gầm của chị Hoa: “Mày đứng lại cho tao!”

Tôi đứng sau lưng bác cả vẫy tay với chị Hoa, không khỏi cong môi , tạm biệt nhé, chị Hoa, chúc chị may mắn!

3

Tiện thể đẩy bác cả một cái: “Bác cả, bác cả có nghe thấy không, ấy bảo bác qua đón ấy kìa!”

Nghe , bác cả nghi ngờ tôi hai lần: “Vậy sao? Bác nghe thấy là…”

Không đợi bác cả hết, tôi lập tức vỗ vai bác cả, ông ấy với ánh mắt chân thành: “Bác nghe nhầm rồi, yên tâm đi bác cả, sao con có thể bác chứ, ấy chỉ muốn bác đến đón thôi, chẳng qua ấy ngại nên mới giả vờ hung dữ như .”

Nói xong, tôi lập tức ném cho bác cả một cái yên tâm: “Như nhé, trời sắp tối rồi, mẹ con đang đợi con ở nhà, bác cả cho con mượn xe máy nhé.”

“Thì ra là , , xe máy con cứ lấy đi.” Bác cả một tiếng, vẫy tay, tôi liền lẻn ra từ sân sau của bác cả.

Không biết là vì xe máy quá nhanh, hay chị Hoa bị bác cả giữ lại, cho đến khi tôi về đến nhà cũng không thấy bóng dáng chị Hoa đâu.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Chỉ có điều vừa đến cửa nhà, tôi đã sững người. Bởi vì nhà đối diện chéo với nhà tôi, trước cửa đỗ một chiếc xe tải nhỏ, bên cạnh còn có một người đàn ông đang hút thuốc.

Mặc dù lúc này trời đã tối, tôi vẫn mơ hồ nhận ra, ta chính là một trong những kẻ bắt cóc tôi chiều nay – người tài xế lái xe đó. Mà hiện tại bọn họ đỗ xe trước cửa nhà này, cho thấy bọn họ muốn bán tôi cho gia đình này.

Vì sống đối diện chéo với nhà tôi, nên tôi cũng biết gia đình này. Nhà này chỉ có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên Hứa Đại Quý, suốt ngày nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi, gia sản cha mẹ để lại đều bị ông ta lụn bại hết.

Mấy năm trước khó khăn lắm ông ta mới tìm một người vợ, sống với ông ta vài năm thì bị ông ta đánh chạy. Nhưng vợ ông ta cũng là một người phụ nữ lợi , hơn nữa là con út trong nhà, khi cha ta nghe con mình bị Hứa Đại Quý đánh đã cầm hung khí dẫn hai đứa con trai vây đánh Hứa Đại Quý một trận.

Từ đó, Hứa Đại Quý coi như nổi tiếng trong thôn chúng tôi. Cho đến bây giờ, đã ba bốn năm rồi cũng không ai muốn lấy ông ta.

Thôn chúng tôi là một thôn nhỏ, mọi người sống ở vùng núi quanh năm, quan niệm khá truyền thống, trong xương tủy lại rất bao che cho người thân. Nếu có người đàn ông nào dám đánh vợ, người nhà vợ chắc chắn sẽ đến đánh cho người đàn ông đó một trận. Hơn nữa sau này cũng không có gia đình tử tế nào muốn gả con cho người như .

Lúc này, tôi chiếc xe tải nhỏ đỗ ở cửa nhà Hứa Đại Quý, không khỏi nheo mắt lại.

[ – .]

Hứa Đại Quý này thật có bản lĩnh, ở trong thôn đã có tiếng xấu, lại còn định từ bên ngoài mua về một người vợ. Đây là phạm pháp.

Đang nghĩ như , đột nhiên vai tôi bị vỗ một cái, tôi suýt nữa thì nhảy dựng lên. Quay đầu lại mới phát hiện đó là cả tôi.

“Anh cả, sao đi đường không có tiếng , em sợ muốn chết, em còn tưởng…” là chị Hoa, những từ cuối cùng tôi không ra.

Nghe , cả ngạc nhiên tôi: “Em sợ cái gì, đây là thôn mình, gì có kẻ xấu, hơn nữa vừa rồi gọi em mấy lần rồi, là em không biết đang nghĩ gì, mặt căng thẳng thấy rõ.”

Anh cả tôi quanh năm nông, cơ thể cường tráng, trông rất có cảm giác an toàn. Lúc này, cả, tôi tủi thân đến mức muốn khóc.

Trong giây phút bị bắt cóc, tôi suýt nữa đã nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc từ đây.

Nghĩ , tôi lập tức chạy lên ôm lấy cả.

Giây sau, tôi đã khóc òa lên: “Hu hu hu, cả, suýt chút nữa em không thể gặp lại nữa rồi, hu hu hu, sợ c.h.ế.t em rồi.”

Thấy tôi khóc, cả tôi cũng hoảng lên, vỗ nhẹ lưng tôi an ủi, dịu dàng : “Văn Văn đừng khóc, ai bắt nạt em, cho cả biết, cả sẽ giúp em đi đánh kẻ đó.”

Nghe , tôi nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta về nhà trước, em cũng phải với cha mẹ và hai ba.”

Tôi muốn cáo trạng.

Dân phong thôn họ Hứa chúng tôi rất dữ dội, mỗi người đều là nông dân lực lưỡng, cơn tức này tôi nhất định phải trút ra. Hơn nữa tôi nhớ khi ở thành phố từng thấy, hình như bắt một kẻ buôn người sẽ thưởng năm mươi nghìn.

Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ cong môi .

4

Sau khi về nhà với cả, tôi kể lại toàn bộ trải nghiệm bị bắt cóc bán đi trên đường cho gia đình, cha tôi lập tức đập bàn: “Cái thứ gì, bọn buôn người này quá càn rỡ, mà dám bắt cóc bán con cưng của cha.”

Nói xong, cha tôi lại tức giận tôi: “Con bọn buôn người vẫn còn trong thôn phải không, chúng không chạy đâu, một lát nữa chúng ta cầm vũ khí đi vây bắt chúng.”

Mẹ tôi ở bên cạnh nghe xong cũng liên tục gật đầu, sau đó lạnh một tiếng: “Nhà Hứa Đại Quý phải không, tên khốn này thật sự sống chán rồi, đánh đuổi vợ đi, mình không cưới vợ thì thôi, còn dám mua vợ, còn là Văn Văn nhà chúng ta, để xem tôi có đánh gãy chân ông ta không.”

Anh ba tôi tính khí nóng nảy, lập tức định lao đến nhà Hứa Đại Quý đánh người.

Kết quả vừa đứng dậy đã bị hai ngăn lại, ba nổi giận: “Anh hai, đừng có cản em, em chúng ta đã bị bọn buôn người này bắt cóc, may là nó bị bắt đến thôn mình, hơn nữa em lanh lợi mới trốn về , chứ nếu bị bắt đến vùng núi khác, chúng ta có khóc cũng vô ích. Chúng ta chỉ có duy nhất một đứa em này, hôm nay nếu dám cản em, em quyết không đồng ý!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...