1
Tôi sinh ra ở một vùng núi nghèo, trên tôi có ba người trai, gia đình không vì tôi là con mà không cho tôi đi học. Ngược lại, tôi là người có tiền đồ nhất trong cả vùng núi này.
Cách đây một năm, tôi đã trở thành sinh viên đại học duy nhất của thôn, còn trở thành bánh trái thơm ngon của cả thôn họ Hứa.
Tuy nhiên, sau khi đến thành phố lớn tôi mới phát hiện ra giá cả thật đắt đỏ!
Chi tiêu một tháng bằng cả mấy tháng chi phí sinh hoạt của cả nhà tôi. Chưa kể tấm vé tàu về nhà dịp Tết lại tốn hơn tám trăm đồng, bằng tiền bán một con dê của nhà tôi.
Lúc này, tôi đứng gần ga tàu, sờ vào túi ba trăm năm mươi đồng tám hào còn lại trong túi áo, lòng lạnh ngắt.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ sao để mở lời xin tiền cha tôi thì đột nhiên trước mắt tối sầm, giây sau, tôi nằm thẳng cẳng trong xe tải nhỏ.
Nhìn chiếc xe đang phóng nhanh và hai người đàn ông một phụ nữ trước mặt, tôi cực kỳ sợ hãi.
“Các, các người muốn, muốn gì?” Tôi run rẩy hỏi.
Nghe , người đàn ông to con trước mặt “chậc” một tiếng: “Xui xẻo, mà là một đứa lắp.”
Tôi: “? ? ?”
Bà chị ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nâng cằm tôi lên qua lại, do dự : “Tuy là đứa lắp, trông cũng khá xinh, dáng vẻ còn là sinh viên đại học, chắc có thể bán giá tốt.”
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Nghe xong, tim tôi treo lơ lửng
Xong rồi, tôi bị bắt cóc rồi.
Chưa kịp gì, bà chị đột nhiên lấy một miếng khăn bịt miệng và mũi tôi, trong lúc vùng vẫy, tôi dần dần mất đi ý thức.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chậm rãi mở mắt.
Xe vẫn đang chạy về phía trước, người đàn ông to con và bà chị ngồi bên cạnh có phần buồn ngủ dựa vào lưng ghế.
Tôi tranh thủ ra ngoài cửa sổ, chỉ có điều ngay giây sau tôi đã sững người.
Núi Hổ Đầu thôn họ Hứa…
Khoan đã! Núi Hổ Đầu thôn họ Hứa?!
Đây không phải quê tôi sao?
Trong lúc vội vàng, tôi không còn để ý liệu có thu hút sự ý của bọn bắt cóc hay không, cố gắng bám vào cửa sổ ra ngoài. Vừa rồi chắc không phải tôi hoa mắt chứ, tôi thấy rõ trên tấm bia đá viết sáu chữ lớn núi Hổ Đầu thôn họ Hứa.
Tuy nhiên, chưa kịp lâu, tôi đã bị bà chị bên cạnh kéo sang một bên.
“Mày định gì? Ngoan ngoãn một chút cho tao, nếu còn lén tao sẽ chọt mù mắt mày.” Chị ta độc ác .
Tôi lặng lẽ cúi đầu, nhỏ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời.”
Nhưng ngay khi những kẻ bắt cóc quay đi, tôi đã lén cong môi .
Mặc dù chỉ mới thoáng qua, tôi vẫn có thể khẳng định, đây đúng là quê tôi.
[ – .]
Buồn thật, bị bắt cóc mà lại bị đưa về chính quê mình.
Thật quá hoang đường!
Thế này thì tôi tiết kiệm cả tiền đi đường rồi!
2
Thời gian tiếp theo, tôi trơ mắt xe chạy vào đầu thôn.
Vừa vào thôn, xe tải nhỏ đã dừng lại. Cửa xe mở ra, người phụ nữ đẩy tôi xuống đất từ phía sau, kéo tôi chuẩn bị đi vào thôn.
Lúc này, người đàn ông to con trong xe gõ cửa sổ, : “Chị Hoa, này giao cho chị, bọn em đi báo cáo với ông chủ trước.”
Chị Hoa lạnh lùng gật đầu: “Tôi việc, các cứ yên tâm.”
Vừa xong, xe đã phóng đi.
Ngay sau đó, tôi bị chị Hoa kéo mạnh dậy từ dưới đất, người phụ nữ vừa kéo tôi đi, vừa hung dữ quát: “Đừng có mơ giở trò với tao, ở đây toàn là núi, trong phạm vi năm mươi dặm chỉ có một thôn này, nếu mày dám chạy, chưa kịp chạy ra khỏi ngọn núi đã bị sói cắn chết, muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhịn : “Chị Hoa, em hiểu rồi, từ nay về sau, thôn này là nhà em, em tuyệt đối không chạy đâu.”
Chị Hoa nghi ngờ tôi hai lần, dường như không ngờ tôi lại nghe lời như : “Thật không? Đừng có giở trò với tao, nếu để tao biết, tao sẽ đánh gãy chân mày.”
Nghe , tôi ngây thơ chớp mắt, nghiêm túc : “Chị Hoa, em không lừa chị đâu, thật ra, vừa đến nơi này, em đã có cảm giác như về nhà.”
Có lẽ bị lời của tôi sững sờ, chị Hoa kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó vẻ mặt trở nên khó coi, miệng lẩm bẩm: “Chết rồi, con nhỏ này không phải là đứa ngốc chứ. Chậc, đứa ngốc thì không giá…”
Tôi: “…”
Đi chưa bao lâu, mắt tôi đột nhiên sáng lên.
Phía trước không phải là nhà bác cả độc thân của tôi sao? Mà người đang đứng ở cửa chính là bác cả tôi.
Nhân lúc chị Hoa không để ý, tôi dùng hết sức giằng tay ra rồi chạy về phía trước.
Buồn thật, khi còn nhỏ tôi đã không ít lần giúp gia đình nông, một người phụ nữ như chị Hoa tôi có thể xách bằng một tay. Chạy bộ còn là thế mạnh nổi tiếng của tôi trong thôn.
Chỉ chạy vài phút tôi đã bỏ xa chị Hoa phía sau.
Nhìn bác cả độc thân trước mặt, nước mắt tôi suýt rơi: “Bác cả, bác cả, con từ thành phố về đây!”
Bác cả thấy tôi rõ ràng cũng rất vui, : “Không phải là Văn Văn đấy à, con về nghỉ à?”
Tôi hào hứng gật đầu: “Bác cả, bác cả, bác vẫn chưa kết hôn phải không?”
Nghe , bác cả có phần chán nản: “Phải.”
Tôi vẫy tay: “Đừng lo, con đã mang về từ thành phố một , ấy tốt lắm, đang vội muốn lấy chồng. Con đã cho ấy xem ảnh của bác rồi, ấy rất thích!”
Vừa , tôi vừa chỉ về phía chị Hoa đang chạy về phía tôi.
“Bác xem, ấy chạy tới đây nhanh thế kia, chắc chắn là nóng lòng lắm rồi. Thế này nhé, con không phiền chuyện tốt của hai người nữa, con phải về chỗ mẹ con đây.”
Bác cả nghe xong rõ ràng rất vui, ngay lập tức nhét năm trăm đồng vào tay tôi: “Văn Văn à, ra thành phố rồi mà vẫn còn nhớ đến bác cả, bác cả không biết cảm ơn con thế nào, năm trăm đồng này con cầm lấy, coi như tiền giới thiệu bác cả trả cho con.”
Bạn thấy sao?