Tôi Bao Nuôi Một [...] – Chương 6

Chương 6

Tôi bực bội vứt điện thoại qua một bên, chui vào chăn.

Nhưng càng nhắm mắt, đầu óc càng rối tung.

Lùi lại vài tiếng trước…

Lúc tôi đang trốn trong nhà vệ sinh, có một người đã thấy tôi.

Một bóng dáng đứng ở góc khuất, ánh mắt lạnh nhạt quan sát tất cả.

Người đó chính là ấy.

Lý Lỗi.

Tay ấy nắm chặt điện thoại, ánh mắt u ám dòng tin nhắn tôi vừa gửi:

“Em ở nhà thôi.”

Rõ ràng tôi dối.

Rõ ràng tôi đang ở đây, trong buổi tiệc mai mối này.

Anh ấy nhạt, cất điện thoại vào túi, rồi bước về phía sân khấu.

Vừa đúng lúc đó, người dẫn chương trình vang lên:

“Xin mời thiếu phó chủ tịch tập đoàn Vân thị, ngài Vân Triệt Lễ lên sân khấu phát biểu…”

Người đàn ông mặc vest đen bước lên.

Đôi mắt sắc bén lướt qua toàn bộ khán phòng.

Bên dưới, mẹ tôi phấn khích thì thầm với ba:

“Nhìn xem, đó chính là cậu chủ nhà họ Vân! Nếu có thể con rể nhà chúng ta thì tốt biết mấy!”

Tôi lại hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vì lúc đó tôi đang trên taxi, chạy trốn.

Chạy trốn khỏi một người mà tôi không ngờ tới…

Người đang đứng trên sân khấu kia.

Chính là ấy.

Chính là “tiểu bạch kiểm” mà tôi bao nuôi.

Lý Lỗi – hay đúng hơn, là Vân Triệt Lễ.

Tôi bỗng chốc bừng tỉnh!

“Ba thật chứ?! Để con đến công ty trai việc ạ?!”

Ba tôi gật đầu, nhẹ.

“Dù sao con cũng sắp ra trường rồi, đi thực tập một chút cũng tốt. Ở nhà mãi không thấy con gì, mẹ con cũng sốt ruột lắm.”

Haha! Tôi có thể danh chính ngôn thuận đến công ty rồi!

Không uổng công tối nay bị mẹ giáo huấn!

Thật đúng là trong họa có phúc!

Lòng tôi hớn hở, tâm trạng lập tức tốt lên hẳn.

Aaaa, tiểu bạch kiểm của tôi, ngày mai gặp nhau rồi!

Tôi nhảy cẫng lên giường, mở điện thoại ra soạn tin nhắn ngay lập tức:

“Anh có ở công ty không? Mai em qua!”

Nhưng nghĩ một lúc, tôi lại xóa đi.

Không !

Phải để ấy bất ngờ mới thú vị!

Ngày mai, tôi muốn tận mắt thấy phản ứng của ấy khi gặp tôi trong công ty.

Nghĩ đến cảnh đó, tôi như một con mèo ranh mãnh.

Haha, có ngờ tới không đây, tiểu bạch kiểm?

Chúng ta sắp gặp nhau rồi!

15

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy thật sớm, trang điểm kỹ lưỡng rồi hào hứng đến công ty trai.

Hai mươi mấy ngày không gặp, lát nữa nhất định phải tìm cơ hội ôm ấy, cắn vài cái mới !

Mang theo tâm trạng hớn hở, tôi xông thẳng vào văn phòng của trai.

Nhưng không thấy bóng dáng ấy đâu cả.

“Anh, trợ lý của đâu?” Tôi vào thẳng vấn đề.

“Em đến gì?” Anh tôi liếc mắt tôi.

“Ba bảo em đến việc. Anh xem em có thể gì?”

Anh tôi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi :

“Lát nữa có đối tác đến, em vào phòng họp chuẩn bị trà nước đi.”

“Ồ.”

Tôi thở dài, bước ra ngoài quanh vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.

Rốt cuộc đi đâu mất rồi?

Tôi chán nản bước vào phòng họp, bên trong đã có một nhân viên trẻ tuổi.

Vừa thấy tôi, cậu ta đỏ mặt, lễ phép chào hỏi:

“Chào , mới đến à?”

“Ừ, là ai?”

“Mình tên Lý Lỗi, là trợ lý của tổng giám đốc.”

“CÁI GÌ? CẬU LÀ LÝ LỖI?!”

Cậu ta ngơ ngác, gật đầu.

Tôi chết lặng ngay tại chỗ.

Khoan đã! Không phải chứ?!

Nếu đây là Lý Lỗi,

Tiểu bạch kiểm của tôi là ai?!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của trai tôi:

“Mời Vân tổng vào!”

Cánh cửa bị đẩy ra.

Và…

Người mà tôi tìm kiếm khắp công ty lại chậm rãi bước vào.

ấy!

Là tiểu bạch kiểm của tôi!

Là người mà tôi đã bao nuôi suốt mấy tháng nay!

Tôi đứng đơ như tượng, mắt trợn tròn.

Anh trai thấy tôi cản đường, không kiên nhẫn kéo tôi qua một bên, nhỏ giọng trách mắng:

“Không biết huống à? Còn đứng đực ra đó?”

Nhưng lúc này, đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng.

Tôi ngây ngốc ấy, không biết sao phản ứng.

Ai ngờ, ấy thản nhiên nhếch môi, cất giọng trêu chọc:

“Ồ, đây chẳng phải là kim chủ của tôi sao?”

“Phá sản rồi? Ra ngoài đi để nuôi tôi à?”

Cả phòng họp rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Tôi sắp phát điên, chân run rẩy định quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ấy lại thong thả chỉ vào tôi, rồi trai tôi :

“Để ấy rót trà cho tôi đi.”

Anh trai lập tức giữ chặt tôi, đẩy tôi đến bên cạnh ấy.

Cả buổi họp, tôi giống như bị ăn từng cú đập mạnh vào đầu.

Mọi cảm trộn lẫn vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác tức nghẹn không nên lời.

16

Anh ấy là đối tác của trai tôi.

Anh ấy là thiếu chủ của tập đoàn Vân thị.

Là người mà cả dàn nữ minh tinh trong giới giải trí đều muốn gả cho.

Là nhân vật tầm cỡ không chỉ ở Nam Thành mà còn trên toàn quốc.

Vậy mà không lâu trước đây, tôi vẫn còn quấn lấy ấy trên giường.

Người mà tôi tự cho là “kim tước nhỏ” của mình, hóa ra lại là người tôi chẳng thể nào với tới.

Tôi đã từng nghĩ mình bao nuôi ấy, thậm chí còn chuyển khoản hai mươi nghìn mỗi tháng…

Thật sự nực !

Tôi như một con rối gỗ, máy móc rót trà cho ấy, rồi đứng đờ ra một bên.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc tôi đang chuẩn bị lẩn đi, thì ấy lại mở miệng:

“Mọi người cứ đi trước, tôi có chuyện riêng muốn với vị tiểu thư này.”

Anh trai tôi hơi bất ngờ, vẫn vội vàng kéo theo cả nhóm ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.

Tôi càng hoảng sợ hơn.

Anh ấy bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng điệu mang theo ý :

“Sao thế, nhóc con? Giận rồi à?”

“Anh là đồ lừa đảo!” Tôi đẩy mạnh ấy ra, nước mắt không kìm mà rơi xuống.

Anh ấy lại ôm tôi chặt hơn, giọng mang theo chút đáng thương:

“Nhưng rõ ràng là em muốn bao nuôi mà?”

“Nhưng… em tưởng…”

Tôi nghẹn ngào, không biết phải gì.

Nhưng không đợi tôi hết, ấy đã cúi xuống hôn tôi thật sâu, bất chấp tất cả.

Tôi kinh ngạc đến mức quên cả giãy giụa, đến khi lấy lại tinh thần mới đẩy ấy ra:

“Anh điên rồi sao? Đây là công ty của trai em đấy!”

“Vậy đổi chỗ khác?” Anh ấy nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đổi đi đâu?” Tôi vô thức hỏi lại.

Anh ấy cúi xuống, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Tất nhiên là đến căn nhà đã chuẩn bị riêng cho em.”

Tôi đứng hình.

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, không để tôi có cơ hội từ chối, nắm lấy tay tôi kéo đi.

Cửa mở ra.

Một đám người đang tụ tập ngoài cửa, vừa thấy chúng tôi đi ra, lập tức tản ra tứ phía.

Anh trai tôi cảnh tượng trước mắt, há hốc miệng, không dám tin.

Nhưng ngay sau đó, ấy phấn khích vỗ vai tôi, hớn hở:

“Đi đi, đi đi! Muốn chơi bao lâu thì chơi!”

Tôi: “…”

Tên này!

Anh vừa mới thẳng tay “bán” em ruột của mình đấy!

17

Vừa bước vào cửa, ấy lập tức bế bổng tôi lên, lao thẳng vào phòng ngủ.

Tôi vẫn còn có chút bối rối.

“Tại sao không sớm với em?”

“Em háo hức muốn bao nuôi như thế, nếu ra, chẳng phải sẽ em rất thất vọng sao?”

Nói qua lại, chuyện này vẫn là lỗi của tôi à?

Tôi mím môi, lườm ấy:

“Được rồi, rồi! Chủ nhân, em sai rồi! Sau này không dám nữa!”

!!!

Tôi câm nín.

Không còn gì để nữa, chỉ có thể đầu hàng.

Tiểu bạch kiểm của tôi, hình như đã “huấn luyện” thành công rồi!

Nhưng bỗng nhiên, tôi bừng tỉnh, có chút lo lắng:

“Xong rồi! Chắc chắn ba mẹ em sẽ biết chuyện này mất!”

Anh ấy bình tĩnh nhạt:

“Anh nghĩ họ sẽ rất vui đấy.”

Tôi vẫn còn nhiều điều thắc mắc, ôm chặt cổ ấy, hỏi:

“Đúng rồi, hôm đó tại sao lại ở trong phòng bệnh của trai em?”

Anh ấy nhướng mày, giọng điệu lười biếng:

“Cậu cả nhà họ Tiêu đặt phòng bệnh VIP trong bệnh viện nhà , đến thăm bệnh cũng là chuyện nên .”

“Vậy trước đó với trai em có quen biết không?”

“Không quen.”

“Vậy sao lại đến đó?”

“Chờ em.”

“Cái gì?” Tôi còn chưa kịp phản ứng…

Anh ấy cúi xuống chặn môi tôi lại.

“Ngoan, chúng ta lo chuyện chính trước, lát nữa rồi .”

【Phiên Ngoại】Vân Triệt Lễ.

1

Năm sáu tuổi, tôi bị lạc, một bà lão nhặt về nuôi.

Nhà bà ấy sống cạnh một gia đình họ Tiêu.

Năm mười bốn tuổi, gia đình ruột thịt của tôi tìm tôi, đưa tôi về trong đêm.

Đến sinh nhật, ông nội hỏi tôi muốn quà gì.

Tôi đáp: “Cháu muốn mảnh đất đó.”

Thế là ông mua lại cả con phố.

2

Con của bà lão nuôi tôi mở một quán mì.

Mùi vị rất ngon.

3

Anh trai của bé hàng xóm quá đáng thật.

Sao có thể đối xử tệ với một người đẹp trai như ?

Chưa đến lúc gặp lại bé năm đó.

Trước đó, tôi phải kiên nhẫn đợi.

4

Cuối cùng tôi cũng trở thành phó chủ tịch.

Đúng lúc đó, người trai năm xưa của bé vào viện của tôi.

Tôi đến bệnh viện, ta không có ở đó.

Nhưng em ta hôm qua vừa nghỉ, hôm nay chắc chắn sẽ đến.

5

Quả nhiên, ấy đến thật.

Còn muốn bao nuôi tôi.

Thật thú vị.

6

Ông nội muốn tôi liên hôn.

Phải nhanh chóng mang ấy về nhà thôi.

Nhưng công ty của gia đình ấy vẫn còn quá nhỏ.

Tôi phải nghĩ cách.

7

Công ty của trai ấy cần đầu tư.

Cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi.

Nhưng lại tốt hơn.

Nếu không, người ta sẽ nghĩ tôi ưu ái vì quen biết.

Phương án đầu tư rất tốt, xứng đáng để bỏ tiền ra.

8

Cô ấy cũng ở đó.

Xong rồi.

Thân phận bại lộ.

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...