Đúng rồi! Như mới đúng chứ!
“Anh từng bị bao nuôi bao giờ chưa?” Tôi hỏi.
Tôi chưa từng đương, nếu ấy có quá nhiều kinh nghiệm, thì không ổn rồi.
“Đúng là lần đầu tiên… cảm giác cũng không tệ.”
Dĩ nhiên rồi! Tôi mỗi tháng đưa ấy hai mươi nghìn, trong khi ở công ty trai tôi việc, lương của ấy chỉ hơn mười nghìn. Đột nhiên có thêm hai mươi nghìn, ai mà không vui chứ?
Nếu ấy không có kinh nghiệm “tiểu bạch kiểm”, để tôi từ từ “huấn luyện” ấy !
Nghĩ xong, tôi liền lấy điện thoại ra, lập tức chuyển khoản hai mươi nghìn cho ấy.
Nghe thấy âm báo tin nhắn, ấy rảnh một tay cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy thông tin chuyển khoản, ấy lại bật , hơn nữa còn thành tiếng.
Xem kìa, vui đến mức nào chứ!
Thì ra, đây chính là cảm giác sung sướng khi dùng tiền để dỗ dành trai đẹp sao?
Bỗng nhiên, tôi hiểu tâm lý của những chị giàu có bao nuôi “tiểu bạch kiểm” rồi.
Thật sự rất phấn khích!
“Đúng rồi, bà hồi phục thế nào rồi? Còn cần bao nhiêu tiền nữa không?”
“Em có bao nhiêu?”
…
Ý gì đây? Anh ấy sợ tôi không đủ tiền bao nuôi ấy à?
Hay là… chi phí chữa bệnh của bà ấy còn phụ thuộc vào số tiền tôi có?
Hừ, đàn ông, có hơi tham lam rồi đấy!
Từ khi còn nhỏ, mẹ đã mở cho tôi một tài khoản riêng.
Tiền mừng tuổi, tiền lì xì sinh nhật mỗi năm, mẹ đều giúp tôi gửi vào đó.
Lúc học cấp hai, mỗi tháng tôi cho năm nghìn tiền tiêu vặt.
Lên cấp ba, tăng lên mười nghìn.
Vào đại học, lại tăng thành ba mươi nghìn.
Tôi vẫn luôn đi học, bình thường cũng không mua đồ xa xỉ, mỗi tháng tiền tiêu vặt đều không xài hết. Số dư còn lại tôi đều gửi vào tài khoản.
Hiện tại, trong tài khoản của tôi chắc cũng có khoảng một triệu.
“Năm trăm nghìn!” Tôi đáp.
“Lợi thật!” Anh ấy gật đầu, có lẽ trước giờ chưa từng thấy nhiều tiền như .
“Cứ để ở chỗ em trước đi, khi nào cần sẽ báo em sau.”
… Báo tôi sau?
Tôi có nên cảm ơn không đây?
Cái “tiểu bạch kiểm” này đúng là giỏi thật! Dùng tiền của người khác mà còn có thể thản nhiên như .
Không hổ là người tôi chọn!
4
Chẳng mấy chốc, trời ngừng mưa.
Anh ấy lái xe đến một nhà hàng.
“Anh chưa ăn tối, đi ăn với nhé.”
Tôi quay sang , trời ạ, đây là đang thử thách khả năng tài chính của tôi sao?
May mà tôi có tiền!
Chúng tôi cùng bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ vô cùng nhiệt , lại còn rất tinh ý.
“Đây là set ăn dành cho cặp đôi mới ra mắt của nhà hàng ạ.”
“Được, lấy phần này!”
Không đợi ấy phản ứng, tôi đã hào phóng gọi món, trong lòng vui sướng vô cùng.
Anh ấy cũng không gì, chỉ ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi nâng cằm, quang minh chính đại ngắm khuôn mặt đẹp như tượng tạc trước mắt.
Trong lòng thầm hí hửng.
Bỏ ra vỏn vẹn hai mươi nghìn mà bao một “tiểu bạch kiểm” chất lượng thế này, đúng là món hời!
Không sai, tôi chính là một kẻ mê nhan sắc.
Ăn xong, tôi chủ thanh toán. Đây có lẽ là bữa ăn đắt nhất mà tôi từng chi trả trong mấy năm qua, có hơi xót tiền một chút.
Rời khỏi nhà hàng, tôi chủ nắm lấy tay ấy.
Dùng tiền của tôi để ăn bữa tối xa xỉ thế này, ít nhất cũng phải để tôi lấy lại chút “tổn thất” chứ.
Anh ấy tôi – kẻ đang phát cuồng vì nhan sắc – với vẻ bất đắc dĩ, không hề từ chối.
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền! Tôi thích!
“Anh có chút việc cần giải quyết, để đưa em về trước nhé?”
“Hả? Đi thêm giờ à?” Tôi tò mò hỏi.
Anh ấy hơi khựng lại, rồi gật đầu.
Hừ, trai tôi đúng là tên tư bản đáng ghét, chỉ biết bóc lột sức lao giá rẻ. Bị gãy chân là đáng đời!
“Không sao, em tự về .” Tôi lại bắt đầu thấy xót xa cho ấy, trong lòng thầm mắng trai cả trăm lần.
Sau đó, tôi lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa nhà, đưa cho ấy.
“Cái này, cầm lấy đi.”
Anh ấy nhướng mày, “Sao? Định tặng một căn nhà à?”
Tặng?
Xời, cái “tiểu bạch kiểm” này cũng tham lam thật đấy! Tôi còn chưa kiếm chút lợi lộc nào mà ấy đã muốn có cả bất sản rồi sao?
“Anh nhà bên ngoài cũng tốn không ít tiền nhỉ? Đây là căn hộ của em, em chưa từng ở, trong nhà có đầy đủ mọi thứ, cứ dọn vào mà ở đi.”
Anh ấy nhận lấy chìa khóa, bật .
“Vậy, kim chủ của , em định bao lâu quay lại một lần?”
“Mỗi tối thứ Sáu em sẽ về. Nếu cần mua gì, cứ mua đi, em sẽ thanh toán.”
“Đúng rồi, trai em cũng có nhà trong khu đó, cẩn thận kẻo bị ấy bắt gặp.”
Anh ấy gật đầu, chuẩn bị lên xe.
Tôi kéo tay ấy lại, ấy khẽ ôm tôi vào lòng.
Ừm, “tiểu bạch kiểm” này cũng khá biết điều đấy chứ.
A, ấy thơm quá!
Tôi luyến tiếc ôm chặt hơn, nghĩ đến chuyện sáng mai phải bay về thành phố đại học, tự nhiên lại không nỡ rời xa.
Thật muốn nhắn tin xin nghỉ học quá…
“Em nhắn tin, phải trả lời ngay, để em biết đang gì.” Tôi ra lệnh.
Anh ấy nhíu mày, tôi bất đắc dĩ.
“Cái này có hơi khó.”
Cũng đúng, ấy còn phải đi , mà trai tôi chắc chắn sẽ giao cho ấy cả núi công việc.
Hừ, thật đáng thương.
“Vậy lúc nào không bận thì nhắn lại cho em.”
Anh ấy . Xem như đồng ý rồi đi.
“Em tự về nhà, thực sự ổn chứ?” Giọng ấy có chút lo lắng.
Điện thoại của ấy lại reo lên, chắc chắn là trai tôi gọi đến thúc giục.
“Anh đi đi, em không sao.”
Về đến nhà, tôi vẫn còn có cảm giác lâng lâng.
Mẹ tôi lại bắt đầu dặn dò:
“Linh Linh, con tuyệt đối không đương trong thời gian học đại học đấy!”
Được thôi!
Tôi không đương!
Tôi bao nuôi “tiểu bạch kiểm” chắc không tính là đâu nhỉ?
Tôi thầm trong bụng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ấy.
“Anh còn bận không?”
Đợi rất lâu vẫn không thấy ấy trả lời.
Còn đang thêm giờ à?
Haizz, tiểu bạch kiểm của tôi thật vất vả quá đi…
5
Quay lại trường, thời gian trôi qua dường như chậm hơn hẳn so với trước.
Cuối cùng cũng chờ đến thứ Sáu, tôi háo hức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra sân bay.
Mẹ tôi gọi video đến để “kiểm tra đột xuất”.
“Linh Linh, cuối tuần này con định gì? Anh con xuất viện rồi, con có về nhà không?”
“Không đâu mẹ, con hẹn đi chơi với rồi.”
“Là nữ chứ?”
“Tất nhiên rồi mẹ!”
Tôi lén lút trở về Nam Thành, tuyệt đối không thể để mẹ phát hiện, trong lòng có chút chột dạ, vội vàng tìm cớ cúp máy.
Ai ngờ chưa đầy năm phút sau, bà lại gọi tới lần nữa. Nhìn thấy tôi mặc bộ đồ phong cách nữ tổng tài – kiểu tôi vốn không hay mặc – mẹ tôi lập tức cảnh giác như còi báo vang lên, liên tục truy hỏi.
Tôi không giỏi dối, suýt chút nữa thì lộ tẩy, may mà đã nhờ cùng phòng chuẩn bị sẵn lý do.
Thật sự quá khó khăn rồi!
Người khác đi học đại học thì bị bố mẹ giục đương, còn bố mẹ tôi thì ngày nào cũng lo tôi bị mấy cậu trai dụ dỗ.
Sống hai mươi năm, ngay cả môi trai còn chưa từng chạm vào, ra đúng là mất mặt.
Nhà tôi dù ăn kinh doanh vẫn thuộc tầng lớp “phú hộ mới nổi”, so với những gia đình danh gia vọng tộc thực sự thì chẳng cùng đẳng cấp.
Bố mẹ chỉ mong sau này tôi gả vào hào môn, để gia đình có thể chính thức bước chân vào giới thượng lưu.
Buồn thật, đúng là nằm mơ. Với tôi thế này, gì có lượt.
Dù sao tôi cũng đã có kim tước của mình rồi, mặc kệ họ muốn thế nào đi.
Sợ bị người quen bắt gặp, vừa xuống máy bay, tôi lập tức “ngụy trang” kín mít: đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm, mãi đến khi bước vào nhà mới dám bỏ ra.
Anh ấy đã về nhà trước tôi, đang ở trong bếp nấu ăn.
Tôi lao nhanh vào bếp, không chút do dự ôm lấy ấy từ phía sau.
Trời biết tôi nhớ ấy đến mức nào.
Cơ thể ấy khẽ cứng lại, rồi quay đầu tôi, trong mắt ánh lên niềm vui bất ngờ.
“Rất hợp với em.” Anh ấy từ đầu đến chân đánh giá tôi một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi tất đen mỏng nơi đôi chân tôi.
Sau đó, ấy lướt qua tôi, bưng đồ ăn mới nấu xong bước ra ngoài.
Tôi chần chừ đứng bên cạnh bàn ăn, có chút không tự nhiên.
Đột nhiên, ấy bế bổng tôi lên, đặt tôi ngồi lên bàn.
Sau đó, ngón tay ấy nâng cằm tôi lên, rồi bất ngờ cúi xuống hôn.
Hai cánh môi lạnh mát chạm vào tôi, khiến tôi ngơ ngác đến đỏ bừng cả mặt.
“Sao? Chưa từng hôn bao giờ à?”
Là đang chế nhạo tôi sao?
Lòng hiếu thắng của tôi bùng lên ngay lập tức!
Chưa đương thì sao chứ? Tôi xem phim cũng nhiều rồi!
Tôi vòng tay ôm lấy cổ ấy, chủ hôn lại.
Lúc nãy do quá căng thẳng nên chưa cảm nhận rõ…
Môi ấy thật mềm, tôi không kìm mà hé miệng, đưa lưỡi vào sâu hơn.
Ngay giây phút chạm vào đầu lưỡi ấy, tôi như bị điện giật, toàn thân tê rần.
Chúng tôi cứ thế hôn nhau thật lâu, tim tôi như chìm đắm hoàn toàn vào hơi thở của ấy.
Đến cuối cùng, tôi nhẹ nhàng cắn lên khóe môi ấy một cái.
Anh ấy “hiss” lên một tiếng, hình như bị tôi cắn đau.
Tôi đắc ý.
Anh ấy giơ tay chạm nhẹ lên trán tôi. “Nhóc con, em là cún à?”
Khoan đã, ai là nhóc con?
“Không gọi em như thế.”
“Vậy gọi là gì? Chủ nhân?”
…
Bạn thấy sao?