Tôi Bao Nuôi Bạn [...] – Chương 1

Chương 1

Bạn trai tôi đã lén lút qua lại với cùng phòng của tôi.

Cô ta còn ngày ngày khoe với tôi, rằng trai đã mua cho ta những chiếc túi đẹp như thế nào, dẫn ta đi du lịch vui vẻ ra sao.

Tôi quay sang dùng tiền của trai mình, bao nuôi cùng phòng của ta.

Tôi còn bảo người đó khi ở ký túc xá phải rằng “bà chủ” của mình giàu có ra sao, đối xử với ta hào phóng thế nào!

Cho đến một ngày, trai tôi dẫn cùng phòng vào khách sạn phòng. Họ đã bắt gặp tôi và cùng phòng đang thân mật bước ra từ căn phòng bên cạnh.

Bạn trai tôi mắt đỏ hoe như con thú hoang bị giam cầm. Anh ta định đánh người, lại bị cùng phòng cho một cú, lòng tôi sướng không thể tả.

Tôi và cùng phòng cũng sòng phẳng với nhau: “Chúng ta cũng kết thúc rồi.”

Anh ấy đỏ mắt, vẻ mặt tội nghiệp: “Tôi không tốt à?”

Tôi tặc lưỡi một cái: “Tôi hết tiền rồi! Máy ATM giờ cũng không còn nữa!”

Anh đưa ra một tấm thẻ đen: “Tôi có tiền, tôi đi trộm xe đạp điện để nuôi em.”

Sau này tôi mới biết, hóa ra ta là thiếu gia giàu có, cai quản cả nửa bầu trời Bắc Kinh…

1

Bạn cùng phòng Hứa Khả Khả đẩy cửa bước vào, lại bắt đầu lớn tiếng khoe khoang về trai mới của ta.

Cô ta :

“Ôi trời, phiền quá đi, các cậu xem, trai tớ lại mua túi cho tớ rồi này. Những món hàng hiệu mấy chục triệu như thế này, một sinh viên như tớ sao dám xách ra ngoài chứ! Kêu ấy đừng mua mà ấy cứ nhất quyết mua cho bằng !”

Bạn trai của Hứa Khả Khả, chính là trai của tôi.

Hai người họ lén lút sau lưng tôi, ít nhất cũng một tháng rồi. Nhưng tôi chỉ vừa mới biết chuyện này vào ngày hôm qua thôi.

Hôm qua, điện thoại của Hứa Khả Khả để trên bàn. Một tin nhắn hiện lên cho nên tôi vô thấy, hình đại diện chính là trai tôi.

Anh ta nhắn: “Em mặc bộ nội y gợi cảm mới mua nhé.”

Sau đó, tôi vào lục xem Weibo và trang cá nhân của Hứa Khả Khả.

Qua những hình ảnh phản chiếu trong gương, và cả cổ tay vô lộ ra, tôi đều có thể nhận ra đó chính là trai tôi – Triệu Nghị Thành.

Hơn nữa, những lần Hứa Khả Khả ra ngoài cũng trùng với thời gian mà Triệu Nghị Thành biến mất.

Điều này cũng giải thích tại sao Hứa Khả Khả thường xuyên tôi với ánh mắt đầy ác ý, thậm chí còn cố khoe khoang trước mặt tôi như .

Hôm nay tôi đã theo dõi Hứa Khả Khả.

Hai người họ đi mua sắm ở trung tâm thương mại, mua vài món đồ hàng hiệu. Sau đó lại tứ dẫn nhau đi phòng.

2

Lúc đầu khi biết chuyện, tôi đã định đi đánh ch/et cặp đôi mèo mả gà đồng này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như thế thì vẫn chưa đủ để xả hết cơn giận này .

Thế là tôi nghĩ ra một cách hay hơn.

Tôi sẽ dùng tiền của Triệu Nghị Thành để bao nuôi người em tốt của ta.

Tôi tìm kiếm thông tin một vòng, và cuối cùng đã nhắm tới cùng phòng của ta – tên là Từ Trường An.

Từ Trường An rất đẹp trai. Quan trọng nhất là rất nghèo.

Mặc dù Từ Trường An ăn mặc gọn gàng đẹp mắt, đều không phải là từ những thương hiệu nổi tiếng trên thị trường.

Hơn nữa, Từ Trường An thường xuyên không có mặt ở trường, liên tục trốn học như thì chắc chắn là đi thêm.

Người này chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

3

Tôi đã thêm WeChat của Từ Trường An, rồi là có chuyện muốn tìm ta.

Anh chấp nhận, rồi gửi một dấu “?” qua cho tôi.

Tôi : “Muốn bàn với một vụ ăn.”

“?”

“Tiện gặp mặt chuyện không?”

Tôi chọn địa điểm gặp mặt ở một trung tâm thương mại.

Trong quán cà phê, tôi vừa thấy ta bước vào thì vội vẫy tay một cái.

Từ Trường An quả thật rất đẹp trai nên cũng thu hút rất nhiều ánh .

Anh ta ngồi xuống, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì ?”

Hồi ký túc xá bọn họ tổ chức ăn uống, Triệu Nghị Thành đã dẫn tôi theo. Vậy nên trước đây chúng tôi cũng có quen biết nhau một chút.

4

Tôi không gì, hào phóng đẩy một chiếc túi hàng hiệu sang phía ta. Tôi quẹt từ thẻ của Triệu Nghị Thành để mua chiếc túi này.

Trước đây Triệu Nghị Thành đưa thẻ cho tôi, bảo tôi cứ thoải mái mà tiêu tiền. Lúc đó tôi nghĩ đương thì phải rõ ràng, tôi không muốn lợi dụng ta.

Giờ thì tôi nghĩ, không tiêu tiền của Triệu Nghị Thành thì người khác sẽ tiêu mất, tôi không thể nuốt trôi cục tức này.

Từ Trường An tôi với vẻ khó hiểu: “Cô muốn tôi mang cho Triệu Nghị Thành à?”

Tôi tặc lưỡi một tiếng rồi nắm lấy tay ta, sau đó ngồi xuống bên cạnh, đáng thương : “Người ta đã đến mức này rồi, vẫn chưa hiểu sao?”

Anh ta tôi sợ hãi.

Tôi cầm lấy tay ta: “Tôi muốn bao nuôi . Sau này sẽ không phải vất vả như nữa.”

Đôi mắt ta hơi mở to.

Tôi tiếp tục : “Tôi cũng đâu có xấu xa như , tôi bao nuôi , còn cho tiền, cũng không lỗ đâu.”

Một lúc lâu sau, ta mới hỏi: “Nhưng tại sao chứ?”

5

Tôi :

“Bạn trai tôi và cùng phòng Hứa Khả Khả đang ngoại với nhau, tôi muốn trả thù ta. Yên tâm, sẽ lợi ích mà. Tôi sẽ dùng tiền của trai tôi để nuôi . Đợi đến khi ta biết chuyện, chắc là sẽ đánh một trận. Nhưng tôi chỉ muốn chọc tức ta một chút thôi mà. Anh có không?”

Tôi liếc ta, đe dọa: “Nếu dám mách lẻo, tôi sẽ cho mọi người biết là đi đến mấy nơi ăn chơi đấy.”

Anh ta tôi một hồi lâu rồi mới : “Được, phải thế nào?”

Tôi trả lời:

“Tôi chịu trách nhiệm quẹt thẻ cho , quẹt đến khi nào nổ tung thẻ tín dụng của Triệu Nghị Thành. Còn thì có nhiệm vụ trước mặt Triệu Nghị Thành, rằng của tốt thế nào! Đến khi Triệu Nghị Thành biết sự thật thì mới tức ch/et!”

Nói là ngay, tôi lại dẫn Từ Trường An đi vào cửa hàng quần áo. Anh ta đống quần áo đó, rồi lại tôi.

Tôi hào hứng với nhân viên:

“Lấy hết mấy món này cho tôi!”

“Trừ món này ra, còn lại lấy hết!”

Tôi vỗ vai ta, :

“Đừng ngại, tiền của kẻ cặn bã, không dùng thì phí lắm.

“Anh phải với mọi người là đã bao trọn cửa hàng này nhé!”

Khóe miệng ta hơi giật một chút.

Sau khi để lại địa chỉ cho cửa hàng, tôi bảo họ chuyển phát nhanh đến ký túc xá của Từ Trường An, rồi chúng tôi lại đi đến tiệm vàng.

Tôi quẹt thẻ mua cho ta một sợi dây chuyền vàng lớn, còn mua thêm cả 10 chiếc nhẫn vàng.

Tôi dặn dò: “Phải đeo vào! Đừng sợ bị cướp, nhất định phải để Triệu Nghị Thành thấy! Phải để mọi người biết giàu có như thế nào.”

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, ta chậm rãi đeo hết cả 10 ngón tay.

6

Quẹt xong thẻ, hạn mức thẻ tín dụng tháng này của Triệu Nghị Thành cũng đã hết.

Anh ta lập tức gọi đến cho tôi.

“Thư Nhiên, em đi mua sắm à?”

Tôi lập tức nắm chặt tay với Từ Trường An. Anh có chút không tự nhiên.

Tôi trừng mắt Từ Trường An một cái, rồi mới mỉm nhẹ nhàng với người ở đầu dây bên kia:

“Đúng , bảo bối, em mua vài thứ cho em trai em, thằng bé lâu lắm mới đến đây một lần, sẽ không để bụng chứ?”

Triệu Nghị Thành im lặng một lúc rồi mới : “Đương nhiên rồi, trước đây đã là em đừng khách sáo với . Bây giờ cứ thoải mái như chẳng phải tốt hơn sao?”

Nói vài câu, ta hẹn tôi ngày mai ăn trưa.

Nghĩ đến việc Triệu Nghị Thành đã cùng Hứa Khả Khả đi phòng, tôi cũng muốn cho ta mọc lên một cái sừng y chang như thế.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy mình thiệt thòi!

Tôi nghĩ một lúc rồi với Từ Trường An:

“Anh… không có bệnh chứ?”

“Bệnh gì?”

Anh ta vẫn đang mấy chiếc nhẫn trên tay, là biết chưa từng thấy đồ tốt bao giờ.

Tôi nghiến răng : “Bạn trai ta vô dụng lắm sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...