01
Hôm nay là một ngày vui lớn của mẹ tôi.
Vừa là sinh nhật lần thứ 55 của bà, vừa là ngày bà thành phố tuyên dương vì chọn là giáo viên ưu tú toàn quốc.
Các lãnh đạo ngồi thành hàng trên sân khấu, mẹ tôi ngồi hàng ghế đầu.
Tóc uốn kỹ càng, trang điểm sang trọng, quần áo đắt tiền – trông bà thật quý phái, rạng rỡ.
Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Tôi ngồi ở giữa hội trường, bà. Nhìn bà nhận giải một cách đĩnh đạc, phát biểu sôi nổi, hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn tuyệt vời của mình.
Tôi rất mong chờ – không biết lát nữa khi nhận “món quà” tôi chuẩn bị, bà sẽ phản ứng ra sao.
“Làm giáo viên giống như vườn, phải luôn quan tâm đến từng mầm cây. Vừa cần chăm sóc chu đáo, vừa cần cho các em không gian phát triển. Quan trọng nhất là tôn trọng mỗi một học sinh, vì ai cũng khác biệt, cần cách dạy riêng. Nhờ tôi mới có thể giúp nhiều em đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Lớp tôi có hơn 50% học sinh đỗ đại học trọng điểm.”
Cả hội trường vỗ tay vang dội, ai cũng tán dương tư tưởng và thành tích của mẹ tôi.
Đúng lúc đó, cửa hội trường bật mở. Một nhóm cảnh sát mang súng thật xông vào.
Trong sự kinh ngạc của cả hội trường, họ đến bắt tôi, còng tay tôi lại.
“Kỳ Dương Dương, chúng tôi nhận thư tố cáo liên quan đến nhiều vụ người. Mời về hỗ trợ điều tra.”
Mọi người thì thầm bàn tán, không biết tôi là ai.
Còn trên sân khấu, gương mặt giả tạo mẹ tôi luôn giữ gìn cẩn thận dần dần vỡ nát.
Tôi mẹ, nở nụ , lớn tiếng cho cả hội trường biết:
“Các cảnh sát, không phải nghi ngờ đâu – những lời tố cáo đó là thật đấy. Tôi đã tổng cộng 16 người.”
“Tôi chính là con duy nhất của người đang ngồi trên kia – giáo viên ưu tú toàn quốc, bà Kỳ Tú Chi.”
“Cảm ơn mẹ – vì mấy chục năm ‘chăm sóc’ và ‘nuôi dạy’, cuối cùng mẹ đã thành công biến tôi thành một kẻ sát nhân.”
Cả hội trường chết lặng.
Sự thanh lịch, tao nhã, chuẩn mực của mẹ tôi lập tức sụp đổ.
Lúc này, gương mặt bà hiện rõ sự độc ác, căm hận. Cuối cùng bà cũng không thể giữ nổi lớp vỏ đẹp đẽ đó, để lộ bản chất tàn nhẫn bên trong.
Bà như người điên lao xuống khỏi sân khấu, bất chấp cảnh sát cản lại, tát tôi một cái thật mạnh.
“Đồ mất mặt! Sao mày không chết quách đi?!”
Trong miệng tôi lập tức trào ra vị máu tanh – và điều đó khiến tôi phấn khích.
Tôi nhe răng , câu mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu:
“Lần cuối mẹ câu đó là khi chồng mẹ ông ta con. À, mẹ có biết ông ta đang ở đâu không? Con đã xây xác ông ta trong trần nhà phòng ngủ của mẹ rồi. Giờ ngày nào ông ta cũng ở bên mẹ đấy.”
Mặt mẹ tôi tái mét – sốc, ghê tởm, sợ hãi. Cái lưng lúc nào cũng ưỡn thẳng của bà cuối cùng cũng gập xuống. Bà cúi gập người mà nôn thốc nôn tháo.
Xung quanh là những học trò giỏi giang mà bà từng dạy dỗ – họ từ khắp nơi trở về chúc mừng người kính mến.
Nhưng giờ, tất cả đều hoảng loạn. Không một ai đỡ bà dậy.
Họ để bà nằm sõng soài như một con giòi giữa đống nôn của chính mình.
Hóa ra người mẹ từng cao ngạo, từng luôn coi mình là đúng ấy, cũng có lúc thảm , ghê tởm như một con sâu.
“Mẹ à, đây là món quà to nhất trong sự nghiệp của mẹ. Mẹ có thích không?”
Tôi tươi bà – giờ chỉ còn là một người đàn bà nằm bẹp dưới đất – và đáp lại tôi chỉ là tiếng lẩm bẩm điên dại của bà:
“Sao mày không chết đi… sao mày không chết đi…”
02
“Sao mày không chết đi?!”
Là câu cửa miệng của mẹ tôi.
Chỉ với tôi thôi.
Người phụ nữ tên Kỳ Tú Chi, ở ngoài thì luôn lịch sự, nhã nhặn, thậm chí có vẻ cao quý.
Nhưng trước mặt tôi, bà là một con người hoàn toàn khác.
Tôi không nhớ nổi bà đã câu đó với tôi bao nhiêu lần.
“Sao mày không chết đi?”
Có khi là do tôi sai.
Như lần tôi rửa bát lỡ vỡ một cái chén.
Mẹ tôi chẳng thèm quan tâm tay tôi có bị đứt, có chảy máu hay không. Điều duy nhất bà là quát ầm lên: “Chuyện nhỏ thế mà cũng không , mày sống gì nữa?!”
Cũng có khi, chỉ vì tôi không như bà mong đợi.
Tết năm tôi 13 tuổi, mẹ bảo tôi đứng trước họ hàng đọc thuộc bảng tuần hoàn hóa học. Tôi không nhớ hết.
Bà liền nhạt như mọi khi: “Không ngờ tao lại đẻ ra đứa con ngu thế này, đến heo còn không bằng.”
Sau khi họ hàng ra về, bà tát tôi một cái trời giáng: “Ngu thế này, mày chết quách đi cho rồi!”
Nhưng phần lớn thời gian, bà mắng tôi như thế chỉ vì tâm trạng bà không vui.
Chẳng hạn sau giờ , bà về thấy tôi đang xem tivi.
Bà lập tức nổi đóa, lao đến tắt tivi rồi đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết: “Cả ngày chỉ biết xem tivi! Mày mẹ mày mà xem! Sao mày không chết đi?! Sao mày không chết đi?!”
Dù tôi có đang ăn, đang ngủ hay đang học, dù tôi có ngoan hay không, mẹ lúc nào cũng tìm cớ để chửi tôi, nguyền rủa tôi, hành hạ tôi bằng đủ mọi cách mà bà có thể nghĩ ra.
Ở trong nhà này, tôi không phép . Mỗi khi tôi vừa mới có vẻ vui một chút là bà lập tức dập tắt ngay.
Với mẹ tôi, niềm vui của tôi như một sự phản nghịch, không thể chấp nhận.
Cả tuổi thơ tôi, gần như chưa từng thấy mẹ tôi dịu dàng hay hiền hậu với mình như một người mẹ bình thường.
Bà lúc nào cũng cau có, môi mím chặt. Cảm giác trong lòng bà luôn có một thùng thuốc nổ, chỉ cần một tia lửa nhỏ là sẽ nổ tung, kéo tôi cùng nổ theo.
Suốt một thời gian dài, mỗi lần đọc trong sách những dòng viết về mẹ, tôi chỉ cảm thấy rối bời.
Mẹ – chẳng phải nên là người dịu dàng và ấm áp nhất trên đời sao?
Vậy sao mẹ tôi lại đối xử với tôi như kẻ thù ?
Nhưng đối với một đứa trẻ, mẹ chính là cả thế giới.
Nếu phải thừa nhận mẹ không mình, tức là phải thừa nhận cả thế giới này cũng không mình.
Vì thế, tôi cố tìm lý do để tha thứ cho mẹ, cố tự nhủ: mẹ không phải không tôi, chỉ là bà quá đau lòng.
Người lớn xung quanh tôi cũng thường : “Mẹ cháu miệng thì độc bụng dạ tốt. Bà ấy chỉ có mỗi cháu thôi, sao mà không thương cháu ?”
Cho đến một ngày, có một dì tôi đầy thương cảm và : “Chuyện đó ảnh hưởng đến mẹ cháu nhiều lắm. Cháu là đứa trẻ ngoan, nên hiểu cho mẹ.”
“Chuyện đó” – là việc em trai tôi bị tai nạn xe và qua đời khi mới 4 tuổi.
Tôi ngẫm lại và nhận ra: đúng là từ sau khi em tôi mất, mẹ bắt đầu thường xuyên mắng tôi “sao mày không chết đi” và càng lúc càng lạnh lùng, cáu bẳn với tôi.
Bạn thấy sao?