5.
Khi y tá đến mê cho tôi, bụng tôi đột nhiên không đau nữa.
Tôi bất chấp tất cả, đứng dậy đẩy y tá ra, ôm bụng xuống giường.
Y tá vội vàng đưa tay ngăn cản:
“Chị , chị định đi đâu ?”
Tôi không gì cả, chỉ biết mình muốn trốn thoát.
Nhưng mẹ tôi đã nghe tĩnh bên này, xoay người ôm chặt lấy tôi.
“Mộng Mộng, lại sao ? Sắp sinh đến nơi rồi, còn muốn ầm ĩ chuyện gì?”
“Con không cần đứa bé nữa à? Mau, mau đến đây, có bà bầu cần giúp đỡ!”
Lúc này, giọng của mẹ không khác gì tiếng gọi của quỷ dữ, mạnh mẽ trói buộc cơ thể tôi.
Máu nóng dồn lên não, tôi bộc phát sức lực, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay bà ấy.
Cửa khoa sản chợt mở ra, cuối cùng Vương Kiệt cũng đến rồi.
Nhìn thấy tôi chật vật bám vào thành giường, lập tức tiến lên ôm tôi vào lòng.
“Mộng Mộng, có chuyện gì thế?”
Tôi dần thả lỏng lại, xụi lơ tựa vào người , thở hồng hộc mà :
“Lúc em sinh con, nhất định phải ở bên em, không đi đâu cả, có người muốn bắt cóc con của chúng ta!”
Vừa xong, mẹ tôi đã lôi kéo mấy y tá trở lại, thấy Vương Kiệt ở đây, nét mặt bà cứng đờ.
“Con trai, sao con lại ở đây? Hôm nay không cần đi sao?”
Vương Kiệt bị lời tôi cho sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo một chút.
“Mộng Mộng sắp lâm bồn, con sao có tâm trí mà việc nữa? Mẹ cũng thật là, sao lại để bà bầu đi lung tung trong bệnh viện một mình thế này?”
Mẹ tôi chột dạ, rốt cuộc thì Vương Kiệt xuất hiện vào lúc này là một biến cố.
“Sinh sản là chuyện của phụ nữ, đàn ông các con thì biết cái gì? Mau về đi, cứ giao Mộng Mộng cho mẹ.”
Mẹ tôi túm lấy tay tôi, dọa tôi sợ hãi bám chặt vào áo Vương Kiệt.
“Không, con muốn ấy vào cùng con!”
Vương Kiệt cũng che chở tôi: “Con xin nghỉ rồi, hôm nay con nhất định phải ở cạnh vợ mình!”
Vương Kiệt không muốn dây dưa, lập tức bế tôi vào trong phòng.
Mẹ tôi tức giận dậm chân, đành phải đi theo sau chúng tôi.
Bạn thấy sao?