3.
Để gọi điện thoại, lúc nãy tôi đã bí mật trốn vào nhà vệ sinh.
Thấy tôi mãi chưa ra ngoài, Lâm Kiều Kiều có chút lo lắng.
Có lẽ ta sợ tôi xảy ra chuyện gì, dù sao thì, trong bụng tôi vẫn đang chứa cây rụng tiền của ta.
Nếu con tôi cũng gặp chuyện bất trắc, ta sẽ mất đi cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Mới cúp máy mấy phút, giọng lo lắng của Lâm Kiều Kiều đã vang lên từ ngoài cửa.
"Mộng Mộng, chị không sao chứ? Sao chị ở bên trong lâu thế?"
Tôi cất điện thoại, mở cửa phòng tắm mỉm :
“Chị hơi táo bón một chút, không sao đâu!"
Táo bón ở giai đoạn cuối thai kỳ là chuyện bình thường, Lâm Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó.
Cô ta cẩn thận đỡ tôi bước đi, chưa đi hai bước, tôi đã cảm thấy một luồng nhiệt chảy ra từ thân dưới, nháy mắt lan tràn đến mắt cá chân.
Cảm giác quen thuộc này khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Cúi đầu thoáng qua, trên mặt đất đã có vệt nước.
Là nước ối của tôi vỡ sớm!
Chẳng lẽ vì quá phấn khích khi biết mình sống lại, nên mới gặp tai nạn như sao?
Lâm Kiều Kiều cũng phát hiện ra, một tia vui mừng lóe lên trong mắt, nụ trên môi ta đã không thể kìm nén nữa.
Tôi biết ta vui mừng vì đứa con chec non đã ở trong bụng ta một tháng. Nếu chậm trễ thai một ngày, cơ thể ta sẽ phải chịu đựng thêm một ngày nữa.
Bây giờ con tôi sắp chào đời,hẳn là ta hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.
Biểu cảm trên mặt Lâm Kiều Kiều biến hóa rất nhanh, cũng khó cho ta, đang vui mừng mà phải ra vẻ hoảng sợ, lo lắng.
Cô ta sốt ruột gọi mẹ tôi đến:
"Mẹ ơi, nhanh lên, chị Mộng Mộng sắp sinh rồi! Mau đưa chị đến bệnh viện nhanh lên!"
Mẹ tôi nghe lời này, vui vẻ bước ra ngoài, sau khi thấy tôi thì lập tức tỏ ra hoảng hốt.
Bà ấy lại gần muốn đỡ tôi dậy.
Hai người bọn họ kẹp ở hai bên, muốn ôm tôi đi bệnh viện.
Nhưng tôi không muốn đi.
Khó khăn lắm mới sống lại một lần, sao tôi có thể để họ muốn gì thì chứ?
Tôi phải chờ Vương Kiệt quay về.
Tôi nhất định phải đợi ấy tới đây.
“Mẹ, gọi cho Vương Kiệt đi! Nhanh lên, con muốn gặp ấy!”
Đối mặt với cầu của tôi, mẹ tôi và Lâm Kiều Kiều nhau rồi ra những lời giống như kiếp trước.
“Mộng Mộng, chỉ là sinh con thôi mà, không cần Tiểu Vương bận tâm đâu. Có mẹ và em con ở đây rồi, đừng căng thẳng quá!”
Mẹ tôi hùng hồn thuyết giáo, tôi không lọt nổi một chữ.
Cơn đau ở bụng khiến tôi mất khả năng suy nghĩ.
Bây giờ tôi chỉ có một chấp niệm, đó là gặp Vương Kiệt.
"Nếu hôm nay Vương Kiệt không tới thì con sẽ không nhập viện!"
Tôi hô lên rất to, mẹ tôi và Lâm Kiều Kiều lại như hai kẻ điếc, đồng lòng mặc kệ ý nghĩ của tôi.
Hai người họ cùng hợp sức lại, bế tôi thẳng đến bệnh viện.
Tôi không còn cách nào khác, đành dùng điện thoại nhắn tin cho Vương Kiệt, cầu ấy trực tiếp đến bệnh viện.
Bạn thấy sao?