2.
Nhìn thời gian, đã không còn sớm nữa, buổi chiều tôi sẽ bị vỡ ối.
Tôi cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi cho chồng tôi - Vương Kiệt.
Ở kiếp trước, sau khi vỡ ối, việc đầu tiên tôi cũng là gọi điện cho Vương Kiệt, Chu Viên và Lâm Kiều Kiều đã ngăn tôi lại.
Bọn họ lấy lý do không muốn phiền Vương Kiệt đang việc, rằng họ sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Công ty của Vương Kiệt không có thời gian nghỉ giữa giờ, nếu xin nghỉ đột xuất sẽ bị khấu trừ tiền thưởng và tiền tăng ca.
Trong nhà không giàu có, nếu lại bị trừ tiền thì mất nhiều hơn .
Vì thế, tôi nghe theo bọn họ, không gọi Vương Kiệt quay về.
Điều này cũng dẫn đến việc khi tôi sinh con, bên cạnh tôi chỉ có một người là mẹ tôi.
Bác sĩ bị mua chuộc, không có người giám sát, đây là thời điểm tốt nhất để thay đổi vị trí của hai đứa bé.
Sống lại một đời, tôi sẽ không bà ấy cơ hội để xấu nữa.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối, giọng của Vương Kiệt vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Mộng Mộng, sao ? Anh đang ở chỗ mà!"
Giọng ấy thật nhẹ nhàng.
Kiếp trước, sau khi Vương Kiệt qua đời, tôi luôn cảm thấy tự trách, cho rằng chính mình đã chec ấy vì sinh ra một bào thai chec non.
Vương Kiệt là một người rất ấm áp, dù điều kiện ở nhà không tốt lắm ấy đã dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Nhưng kiếp trước, ấy lại chec rất thảm thương.
Lần này, tôi tuyệt đối không cho phép bi kịch lặp lại lần nữa.
Thấy tôi kề cà nửa ngày mà không gì, Vương Kiệt có chút sốt ruột.
"Mộng Mộng, có chuyện gì ? Sao em không chuyện? Cảm thấy không khỏe à?"
Tôi kìm nén cảm , cố gắng cho giọng của mình trở nên bình thường.
"Em không sao, chỉ là trong bụng hơi khó chịu, xin nghỉ một lát rồi về đón em đến bệnh viện không?"
Vương Kiệt nghe thấy tôi không thoải mái, ấy lập tức đồng ý mà không hề suy nghĩ gì nhiều.
"Được, bây giờ em cứ ở nhà đợi , sẽ quay lại ngay!"
Nói xong, liền cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, tôi vẫn cảm thấy có chút không chân thực, thật là may mắn, ít nhất thì bây giờ Vương Kiệt vẫn còn sống.
Bạn thấy sao?