16.
Hôm nay, tôi và Vương Kiệt mang theo bé con ra ngoài đi chơi.
Bé con đã biết đi đường, suốt dọc đường đều bi bô chuyện.
Trên đường trở về, tôi gặp Lâm Kiều Kiều với mái tóc rối bù.
Cô ta mặc một bộ quần áo rách nát, đôi mắt đờ đẫn, thấy ai cũng chặn lại hỏi:
"Cô có thấy con tôi đâu không? Tôi không tìm thấy nó nữa!"
Cô ta vừa vừa khúc khích, rõ ràng là đầu óc không còn bình thường.
Phía sau Lâm Kiều Kiều là một người đàn ông xấu xí, gã thô lỗ nắm tóc ta với ánh mắt ghê tởm.
"Đồ ngốc, mày đúng là con gà không biết đẻ. Lẽ ra ngay từ đầu tao không nên tốt bụng cứu mày, để cho kẻ bắt cóc mày đi."
Lâm Kiều Kiều bị người nọ lôi đi.
Vẻ mặt ta đau đớn, chỉ có thể theo bóng dáng của 3 người chúng tôi.
Trong ánh mắt ta là mờ mịt cùng ngu si.
Ở ác gặp ác.
Tôi bế con lên, nắm lấy bàn tay Vương Kiệt.
Một đời này, cuối cùng cả nhà chúng tôi cũng hạnh phúc bên nhau.
Bạn thấy sao?