Tội Ác Khó Bề [...] – Chương 3

Chương 3

6.

Công ty có nhà xưởng, căn hộ thương mại, xe cộ; chỉ tính riêng tài sản cố định đã trị giá hàng trăm triệu, doanh thu mỗi năm cũng trên chục triệu. Với một triệu mua lại cổ phần của tôi, đây là một thương vụ chẳng thể lỗ .

Diêu Diêu và mẹ chồng sợ tôi đổi ý, lập tức tiến thỏa thuận nhanh hết mức có thể.

Công ty vốn có khoản nợ phức tạp, báo cáo tài chính cũng dày cộp, Diêu Diêu tự tin tuyên bố:

“Tôi việc trong công ty lâu rồi, rõ cả.”

Thực ra, ta không xem kỹ, hoặc cũng chẳng hiểu hết. Mục đích của ta chỉ là nhanh chóng nắm lấy công ty của Đinh Hải Dương, trở thành bà chủ danh chính ngôn thuận.

Hai người họ cầm cố nhà đất đứng tên bố mẹ chồng, gộp đủ số tiền mặt.

Khi thấy một triệu chuyển vào tài khoản, tôi vừa đau lòng vừa vui vẻ.

Tên Đinh Hải Dương đó, những năm qua không biết đã giấu giếm cho mẹ chồng và Diêu Diêu bao nhiêu tiền, mà trong đó, chắc chắn có một nửa là do tôi ra.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng, Diêu Diêu tổ chức một cuộc họp toàn công ty.

“Từ hôm nay, công ty chính thức miễn nhiệm Vương Nam khỏi vị trí phó tổng!”

Cô ta tôi, hống hách tuyên bố:

“Vương Nam, bị sa thải rồi!”

Cô lễ tân từng là nhân , nay sa thải bà chủ, đúng là câu chuyện truyền cảm hứng của năm.

Cả văn phòng ngỡ ngàng không thốt nên lời.

Diêu Diêu tự bổ nhiệm mình tổng giám đốc công ty, còn tuyên bố sẽ dẫn dắt mọi người đưa công ty phát triển mạnh trong ba năm, rồi niêm yết cổ phiếu trong năm năm tới.

Những lời “vẽ bánh” to tát này, ta bằng một vẻ mặt nghiêm túc, thực sự khiến người khác thấy mới lạ.

Nhân viên bên dưới nghe xong, chỉ biết co giật khóe mắt, thậm chí có người còn đảo tròng mắt trắng dã.

Trước đây, Đinh Hải Dương cũng thích vẽ bánh lớn cho nhân viên, đến mức ai cũng nghe chán rồi.

Không một ai bị kích , không một người nào máu lửa lên vì mấy lời hô hào đó.

Nhìn Diêu Diêu đầy tự tin như thế, tôi còn cảm thấy ngượng thay ta.

Ngủ với sếp mấy năm, có thể ngủ ra một cái đầu thông minh hơn à?

Diêu Diêu còn gọi bảo vệ đến:

“Bảo vệ, trông chừng ta! Cấm mang bất cứ món đồ nào của công ty đi!”

Tôi cúi đầu, chẳng mang theo thứ gì, bước ra khỏi cổng lớn.

Tôi không dám ngẩng đầu, sợ ta sẽ thấy nụ trên mặt tôi.

Tiểu Như, người thân tín của tôi, cũng bị đuổi việc.

Đi ra xa một chút, Tiểu Như mới ghé lại gần, hào hứng :

“Chị, chúc mừng chị đã thoát khỏi cái hố đó!”

Đúng , cảm ơn Diêu Diêu đã nhận lãnh cái hố to mang tên Hải Dương Khoa Học Công Nghệ, cuối cùng tôi cũng thoát rồi!

“Đi thôi, ăn mừng nào.”

Lúc ăn ở Haidilao, tôi tranh thủ móc điện thoại ra, nhắn tin cho vài chục nhà cung cấp và ngân hàng trong danh bạ:

【Kính gửi các đối tác, từ hôm nay, cổ đông, người đại diện pháp luật, và chủ nợ của Hải Dương Khoa Học Công Nghệ đã thay đổi. Tôi không còn đảm nhiệm bất kỳ vị trí nào trong công ty, cũng không chịu trách nhiệm với bất kỳ khoản nợ nào. Sau đây là thông tin liên hệ.】

“Những ai muốn đòi nợ thì tìm đúng người nhé!”

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán.

Đinh Hải Dương, Đinh Hải Dương, tôi phải cảm ơn thói sĩ diện của . Ngoài tôi và một số ít quản lý cấp cao, chẳng ai biết rằng công ty này đã chôn sẵn một quả bom nổ chậm.

Diêu Diêu và cả gia đình mẹ chồng cứ tưởng Đinh Hải Dương là một tỷ phú, tiền nhiều tiêu mãi không hết.

7.

Trong mấy năm qua, Đinh Hải Dương cứ khăng khăng theo ý mình, mở rộng quy mô mù quáng: xây nhà xưởng lớn hơn, tăng số lượng nhân viên, doanh thu lại không tăng trưởng tương xứng. Công nghệ thì không kịp đổi mới, dẫn đến nợ nhà cung cấp hàng chục triệu nhân dân tệ, toàn bộ bất sản dưới tên ta cũng đã thế chấp hết, còn gánh một đống nợ ngân hàng.

Cái gọi là doanh thu hàng triệu thực ra sau khi trừ chi phí cũng chẳng đủ mua nguyên liệu cho đơn hàng mới. Nói trắng ra, công ty đã mất khả năng thanh toán từ lâu.

Trước khi chết, Đinh Hải Dương vẫn đang cố vay thêm ngân hàng. Lượng tiền mặt ít ỏi chỉ vừa đủ trả lương nhân viên, để tạo ra một vẻ bề ngoài yên bình.

Còn Diêu Diêu, đầu óc của ta chỉ dừng ở những việc vặt như lễ tân trong mấy năm qua, không biết cầu tiến, chỉ biết ân ái với Đinh Hải Dương. Cô ta chẳng hiểu gì về kinh doanh, chỉ nghe Đinh Hải Dương thổi phồng lên rằng công ty luôn ăn phát đạt.

Khoảnh khắc nhận cổ phần công ty, Diêu Diêu mừng như mở cờ trong bụng.

Nhưng sự thật là, công ty chỉ còn cách cú sập một cơ hội nhỏ.

Còn tôi, với một triệu trong tay, đã bắt đầu lập nghiệp lại từ đầu. Trong lĩnh vực này, so với một kẻ chẳng biết gì như Diêu Diêu, tôi mới là dân sành sỏi.

Tôi vỗ vai trợ lý:

“Tiểu Như, chuẩn bị việc thôi!”

“Vâng, Vương tổng!”

8.

Ngày đầu tiên Diêu Diêu nhậm chức tổng giám đốc, kế toán trưởng đã báo với ta rằng:

“Lô hàng gần nhất chưa thu hồi tiền. Dòng tiền hiện tại của công ty không đủ trả lương nhân viên tháng này.”

Cô ta ngọt ngào, tìm cách dỗ dành nhân viên, trì hoãn trả lương thêm một tháng.

Rồi đến khoản thanh toán nguyên vật liệu gần đây cũng đến hạn, nhà cung cấp thúc giục đòi tiền. Sau khi trả xong, lại chẳng còn đủ tiền phát lương, nguồn thu vào thì vĩnh viễn không đáp ứng đủ nhu cầu chi tiêu.

Cứ thế, ta bắt đầu sao chép y nguyên cách của những ông chủ công ty chuẩn bị sản: kéo dài thời hạn trả lương.

Trước khi chính thức nợ lương, lúc nào cũng có một đợt “thao tác” quen thuộc:

Siết chặt chấm công, bắt bẻ hiệu suất, hễ tí là trừ tiền, thậm chí còn thao túng tinh thần để ép nhân viên thêm giờ không công.

Nhân viên ai cũng bất mãn, kêu ca khắp nơi:

“Muộn một phút trừ tiền, thêm giờ cả tiếng sao không thấy trả thêm lương?”

“Đi vệ sinh quá 20 phút bị bảo là thái độ tiêu cực, trừ 1.000 tiền thưởng. Rõ ràng là trực tiếp cướp tiền còn hơn, ai đời cho tôi 20 phút chỉ để ‘giải quyết’!”

Diêu Diêu nghiêm túc :

“Bây giờ hình chung khó khăn, mong mọi người biết trân trọng công việc, thông cảm với khó khăn của công ty.”

“Cùng nhau vượt qua thử thách, công ty chắc chắn sẽ không quên những đóng góp của mọi người.”

Nhân viên chẳng ai thấy thông cảm, chỉ có một suy nghĩ:

“Đi thôi, đi thôi. Công ty mà bắt đầu siết chặt chấm công thì chẳng còn xa gì ngày sản.”

Rốt cuộc, nhân viên đồng loạt tìm đến cơ quan lao để đòi lương, và tiếp đó là một làn sóng nhân tài ồ ạt bỏ đi.

Lúc này, tôi đưa ra lời mời chào hấp dẫn, thu hút nhân tài.

Tôi nhanh chóng xây dựng công ty mới, mở rộng thị trường với tốc độ chóng mặt.

Hải Dương Khoa học Công nghệ thì ngược lại, nhân tài lần lượt ra đi, đơn hàng liên tiếp bị vỡ hợp đồng. Các nhà cung cấp đồng loạt đòi nợ, Diêu Diêu xoay xở đến bấn loạn, muốn thế chấp nhà để vay tiền phát hiện nhà đã cầm cố, không còn nơi nào chịu cho vay nữa.

Cuối cùng, các nhà cung cấp kiện công ty, cầu đóng băng tài khoản.

Khi tài khoản bị đóng băng, lương không thể trả, bảo hiểm xã hội dừng lại, công nhân đình công, dây chuyền sản xuất ngừng hoạt , công ty hoàn toàn sụp đổ.

Diêu Diêu hoàn toàn không có khả năng lèo lái một công ty bên bờ vực sản.

Không những không kiếm tiền, trong lúc xoay sở lúng túng, ta còn rót thêm cả một số tiền lớn từ mẹ chồng vào công ty, cố cứu vãn thế như đang chơi đồ hàng.

Đến ngày công ty chính thức sản, Diêu Diêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Công ty chúng tôi đã hoạt hơn chục năm! Năm nào doanh thu cũng hàng chục triệu! Hơn trăm nhân viên, sao có thể thành ra thế này?”

Cô ta nghi ngờ tài chính biển thủ, nghi ngờ bộ phận kinh doanh báo giá lung tung, nghi ngờ tiền lương công nhân quá cao, nghi ngờ hết mọi thứ. Nhưng điều duy nhất ta không nghi ngờ chính là quyết định của Đinh Hải Dương và sự ngu ngốc của chính mình.

Từ một thiếu phu nhân nhà giàu sở hữu tài sản hàng trăm triệu, đến chị em sản, quả thật không dễ chấp nhận chút nào.

Cứ nghĩ bà chủ công ty là dễ sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...