5
“Vậy theo lời , thận của con trai tôi phù hợp với đứa con hoang kia, mà quả thận người ta vừa tìm cũng hợp với Lãng Xuyên — thế tại sao không lấy quả thận đó cấy cho đứa con hoang kia luôn, cho nhanh?!”
Trong đám đông cũng bắt đầu có người nhận ra điểm bất thường.
“Đúng rồi đấy, tìm thận phù hợp rồi thì sao không kiểm tra cho cái đứa con riêng đó trước?”
“Tôi thấy ta đúng là giỏi dựng chuyện. Suýt nữa thì bị ta dắt mũi hết lượt!”
“Cô ta với con mình cũng chẳng thân thiết gì mấy, chắc là loại mẹ vô trách nhiệm, giờ kiếm đại cái cớ cho đỡ xấu hổ thôi!”
“Loại đàn bà rẻ rách, tới nước này còn muốn tẩy trắng?!”
Tôi không thèm quan tâm đến đám người đó, chỉ nhàn nhạt về phía chồng:
“Được thôi, đưa thận đó đi ghép cho đứa con riêng của đi.”
“Trần Khả Như, em năng linh tinh cái gì thế?! Anh gì có con riêng!” – Thẩm Hạo Ngôn gào lên.
Bố chồng tôi cũng chen vào:
“Nó mà có cảm với Tiết Noãn Ý, sao chúng tôi không biết? Hai đứa nó lớn lên cùng nhau đấy!”
“Con trai tôi thế nào tôi hiểu rõ nhất! Nó không đời nào đi ngoại !”
Tôi khẩy: “Thật sao?”
Tôi đưa mắt về cuối hành lang.
Mọi người đồng loạt quay đầu theo ánh mắt tôi.
Một bé đang ngái ngủ, tay ôm gối, ngơ ngác đứng ở đó như không hiểu vì sao lại bị đưa tới đây.
Vừa định khóc, ánh mắt nó quét qua đám người, bỗng dừng lại trên một gương mặt quen thuộc.
“Ba ơi!” – Con bé reo lên, phấn khởi chạy về phía Thẩm Hạo Ngôn.
Sắc mặt ta ngay lập tức trắng bệch.
Con bé rõ ràng lớn hơn Lãng Xuyên, và hoàn toàn không thể lẫn .
Ngay lúc nó sắp tới gần, Thẩm Hạo Ngôn bỗng quát to:
“Đứng lại! Con là ai? Ai cho con gọi bậy bạ ?!”
Con bé lập tức òa khóc:
“Ba ơi, con là Tiểu Tiểu mà… ba đừng bỏ con mà ba…”
Tiếng khóc của Thẩm Tiểu Tiểu mỗi lúc một lớn, chồng tôi vẫn kiên quyết phủ nhận, không quen biết đứa bé đó.
Thậm chí còn đổ hết lên đầu tôi, bảo tôi cố tìm một đứa bé tới để vu oan giá họa!
Tôi bật , từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
“Anh vừa đưa kết quả giám định huyết thống giữa tôi và Lãng Xuyên, thì tôi cũng có kết quả giữa và Tiểu Tiểu.”
“Thẩm Tiểu Tiểu chính là con ruột của và Tiết Noãn Ý!”
Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức ngất xỉu.
Bố chồng hoảng loạn gọi bác sĩ, cả hành lang bỗng trở nên hỗn loạn.
Mẹ chồng đẩy đi cấp cứu.
Thật ra bố mẹ chồng tôi căn bản không cần xem xét nghiệm.
Tiểu Tiểu lớn lên, nét nào nét nấy y hệt Thẩm Hạo Ngôn hồi nhỏ.
Người ngoài không nhận ra, chứ họ sao lại không ra?
Khi bản giám định truyền tay qua đám đông, mọi người chết lặng.
“Đệt… thì ra là thằng đàn ông kia mới là người ngoại ! Tôi đến chịu, vì một đứa con hoang mà muốn lấy thận con ruột mình!”
“Chuyện rõ ràng là đã tính toán từ trước rồi. Nếu không thì sao đứa con hoang đó lại đang nằm ở bệnh viện này?”
Thẩm Hạo Ngôn mất hết mặt mũi, định vung tay tát tôi, tôi lập tức chặn tay ta lại.
“Muốn ra tay à? Bị vạch mặt nên điên rồi sao?”
Anh ta nghiến răng:
“Ba mẹ tôi đối xử với em không tệ, em phải họ tức chết mới vừa lòng sao?!”
Tôi lạnh lùng rút điện thoại, chuyển khoản cho bệnh viện mười vạn.
“Tiền cấp cứu cho mẹ chồng, tôi trả.”
Anh ta chết sững, hất mạnh tay tôi ra, định quay đầu vào phòng bệnh.
Nhưng vừa bước hai bước thì có người từ phía đối diện chắn đường.
Tiết Noãn Ý – khuôn mặt sa sầm, bước tới hỏi thẳng:
“Anh đưa Tiểu Tiểu tới đây giữa đêm gì? Quả thận đâu?”
Chưa kịp để Thẩm Hạo Ngôn phản ứng, ta đã nhận ra không khí bất thường.
Ánh mắt ta nhanh chóng quét một vòng, rồi dừng lại trên tôi.
Trên mặt còn hiện rõ vẻ đắc ý:
“Ô, con dâu rẻ tiền nhà họ Thẩm cũng ở đây à?”
“Thế thì tốt quá, mau đi đóng tiền đi, con cần ghép thận rồi đấy.”
Thẩm Hạo Ngôn kéo tay áo ta, ta vẫn chưa hiểu ra hình.
Mãi đến khi thấy ta không đậy, mới bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng tôi đã lên tiếng trước:
“Có tôi ở đây, đừng hòng ai đến quả thận của con tôi!”
Tiết Noãn Ý hơi nhướng mày:
“Ra là… biết cả rồi?”
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?