Lúc đó, tôi hiểu ra tất cả.
Tôi hiểu những bữa ăn bên ngoài của Tần Dương và con , còn có ai đi cùng.
Tôi cũng hiểu vì sao con từng cứng rắn :
“Học giỏi không phải là con đường duy nhất để thành công, có quan hệ mới quan trọng!”
Tôi không còn quan tâm nữa.
Cũng không muốn bận lòng nữa.
Tôi bước thẳng ra cửa, xách túi rời đi.
Ra khỏi nhà, tôi chần chừ một lúc, sau đó ghé qua hiệu thuốc dưới lầu, mua thêm một ít thuốc cho người thân.
Bà ấy đã nằm liệt giường hai năm nay, mỗi tháng tôi đều đến thăm bà một lần, cũng mang thuốc đến giúp.
Sắp tới, tôi sẽ rời đi thật xa.
Người duy nhất tôi vẫn còn bận lòng, chỉ có bà ấy mà thôi.
———————–
Khi tôi rời nhà trở về, trời đã 11 giờ đêm.
Bữa cơm đã ăn xong, bàn ăn thì vẫn bừa bộn.
Từ phòng khách vọng ra những tiếng – con tôi đang chơi game cùng Trần Mạt Vân và Tần Dương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Dương bước ra, vừa thấy tôi đã lên tiếng ra lệnh:
“Bà dọn dẹp bàn ăn đi, nước lạnh lắm, chúng tôi không rửa .”
Cơn giận của tôi bốc lên tận đỉnh đầu, chỉ trong khoảnh khắc, tôi thực sự muốn lật đổ cả bàn ăn.
Nhưng không cần thiết, chỉ còn vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ rời đi.
Ai muốn dọn thì cứ việc dọn.
Tôi vệ sinh qua loa, rồi chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Tần Dương nhẹ nhàng lên giường, hiếm hoi có thái độ dịu dàng, nhẹ giọng :
“Bà có đáng không? Lúc nào cũng so đo tính toán. Bà thử nghĩ xem, có bao nhiêu phụ nữ chồng đối xử như tôi đối với bà? Bà không thấy mình sống rất hạnh phúc sao?”
Tôi bật lạnh lẽo.
Không bị ông ta đá đi, thì đã là phước phần của tôi rồi à?
Tôi còn phải biết ơn ông ta nữa sao?
Tôi thẳng vào mắt ông ta:
“Tôi chẳng hạnh phúc chút nào trong suốt ngần ấy năm.”
Ông ta đơ người trong giây lát, rồi mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.
“Bà đúng là điên rồi, mãi mãi không biết đủ! Bà thử Mạt Vân xem, bà có điểm nào so với bà ấy không? Nhìn xem bà ấy sống thế nào, còn bà thì sao!”
Ông ta vơ lấy gối và chăn trên giường, rồi đùng đùng mở cửa rời đi.
“Bà tự nghĩ lại đi!”
Không cần nghĩ nữa.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không nghĩ nữa.
—————
Sáng sớm hôm sau, tôi để lại một lá đơn ly hôn.
Kéo vali bước ra khỏi căn nhà mà tôi đã sống suốt 30 năm.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lên máy bay, điện thoại đổ chuông liên tục, Tần Dương gọi hơn 20 cuộc.
Tôi dứt khoát tắt nguồn – đúng lúc máy bay cất cánh.
Sau khi kiểm tra lại hành lý, tôi ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, tâm trạng tôi bỗng bình thản lạ kỳ.
Giống như một con chim cuối cùng cũng tự do.
Lần đầu tiên trong đời bay trên không trung, tôi tham lam ngắm mọi thứ bên ngoài, muốn chia sẻ niềm vui này với ai đó.
Nhưng rồi tôi quyết định giữ lại cho riêng mình.
Khi còn trẻ, tôi từng sống như một chiến binh đơn độc.
Giờ già rồi, tôi vẫn có thể là người tốt nhất của chính mình.
Máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải, tôi bật điện thoại.
Hàng trăm tin nhắn tràn vào.
Tần Dương viết:
“Bà muốn ly hôn với tôi? Không có tôi, bà có bao nhiêu tiền mà sống?”
“Thì ra tối qua bà không phải đang xếp đồ giúp tôi, mà là thu dọn hành lý của mình để bỏ nhà đi đúng không?”
“Tôi đã rửa hết bát đũa rồi, bà mau về đi, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Nhưng Tần Dương, ông quên rồi sao?
Bao năm qua, tôi vẫn luôn đi .
Dù trong những ngày khó khăn nhất, tôi cũng không ngừng việc.
Tôi có lương hưu, tôi còn khỏe mạnh, tôi không sợ c.h.ế.t đói.
Con cũng nhắn tin cho tôi:
“Mẹ điên rồi sao? Mẹ đã ở cái tuổi này rồi mà còn đòi ly hôn à? Mẹ có biết ra ngoài, con sẽ mất mặt thế nào với bè không?!”
“Mẹ , khiến dì Trần ở nhà không yên tâm, mẹ có cần phải có ác cảm với dì ấy đến thế không? Mẹ có biết dì ấy tốt với con thế nào không? Bây giờ là thời đại phụ nữ hỗ trợ nhau, mẹ có hiểu không?”
Tôi bật , sau đó nhanh chóng trả lời:
“Bà ta tốt với con, mẹ đối với con không tốt sao?”
“‘Hỗ trợ phụ nữ’ phải đến mức chia sẻ cả gia đình, cả con, cả chồng với người khác sao?”
“Còn nữa, đừng gọi mẹ là mẹ nữa. Từ giờ, mẹ không còn là mẹ con nữa.”
Bạn thấy sao?