5
Trước khi mở email đó, tôi vẫn chưa nhận thức mức độ nghiêm trọng của hình.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ chắc lại là mấy dòng chào hỏi hồi “ online” thôi.
Ai ngờ, email ấy lại là do cái tên trai cũ chết tiệt – Tống Dĩ gửi đi!
【Mày là cái thằng loser chỉ biết chơi game trên mạng, ngoài đời tìm không nổi à? Tao còn tưởng tượng ra cái mặt nhờn dính, nổi mụn, nặng cả tạ của mày kia kìa. Chỉ có lên mạng mới vớt vát tí cảm giác tồn tại.
Tao cảnh cáo mày, đừng có chơi trò chồng người khác trên mạng. Cẩn thận tao truy cùng tận!!!】
Tôi hít một hơi lạnh.
Liếc mắt ngày tháng — là ba ngày trước khi tôi chặn Lục Trạch Thừa.
Chắc lúc đó Tống Dĩ vẫn chưa thỏa mãn cơn điên, nên mới bày ra trò giả chết kia để diễn trọn vở kịch.
Tôi không dám quay đầu Lục Trạch Thừa, chỉ cảm thấy mình như bị điểm huyệt.
“Lục tổng?” – tôi dè dặt lên tiếng.
Anh ấy trầm ngâm một lúc: “Xoá đi đi.”
“Vâng vâng, em không thấy gì cả! Em xoá ngay, xoá liền luôn!”
Tôi run rẩy xoá mail đi, Lục Trạch Thừa mặt đen như than quay lại văn phòng.
Trong lòng tôi ngấm ngầm sung sướng, như cũng tốt.
Anh ấy hẳn sẽ thất vọng cùng cực.
Biết đâu càng nghĩ càng tức, huỷ luôn buổi hẹn, từ nay cắt đứt quan hệ cũng nên!
Quả đúng như tôi mong đợi, đến giờ ăn trưa, ấy gửi tin nhắn tới.
【Bánh Bánh, ăn chưa? Anh thật sự rất mong gặp em tối nay.】
Tôi nghẹn cả miếng canh, cúi gập người mà ho sặc sụa.
Đồng nghiệp vỗ vỗ lưng tôi: “Sao thế Trăn Trăn? Lục tổng lại bắt tăng ca à?”
Nước mắt tôi trào ra, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Tôi tức tốc nhắn lại:
【Mặt Mèo, hôm nay em có cuộc họp đột xuất, phải thêm ca rồi, tối nay em không đi QAQ】
Tôi không thể đi .
Lỡ đâu ấy nổi điên thật, bày trò gài bẫy gì đó thì sao?
Lục Trạch Thừa trả lời:
【Ừ, không sao đâu.】
Cùng lúc đó, điện thoại reo lên:
“Thư ký Dư, tối nay huỷ bàn nhà hàng.”
Tôi khàn giọng: “Vâng, Lục tổng. Vậy… hoa với bánh em huỷ luôn ạ?”
“Không cần. Tối gửi tới nhà .”
6
Tám giờ tối, tôi vừa bước chân vào nhà.
Lục Trạch Thừa gọi điện đến, giọng không vui:
“Bánh đâu rồi, sao vẫn chưa giao tới? Anh đói cả buổi rồi đây này.”
Tôi lập tức mở app giao hàng ra kiểm tra, thấy tài xế đang dừng ở một điểm suốt nửa tiếng đồng hồ.
“Alo, alo ơi, đơn này của tôi sao vẫn chưa…”
Tôi chưa kịp hết câu thì bên kia đã đáp:
“Xin lỗi nhé, xe máy của tôi bị hỏng rồi. Tôi đã gọi đồng nghiệp tới nhận giao phần còn lại, chắc phải chờ thêm chút. Nếu gấp quá không đợi thì có thể huỷ đơn, công ty sẽ bồi thường.”
Không thể nào!
Tôi hỏi lại: “Vậy phải đợi bao lâu nữa?”
“Cỡ một tiếng. Thật sự xin lỗi . Hay huỷ đơn đi nhé?”
Vấn đề không phải là có huỷ hay không.
Vấn đề là sếp tôi — người đang đợi món “Bánh Khoai Tây Cay”, người vừa hủy buổi hẹn ở nhà hàng, đang đơn ở nhà, chỉ muốn ăn miếng bánh tiểu tùng lam.
Nếu hôm nay ấy không ăn …
Thì mai nguyên cả công ty chắc chắn tiêu đời.
Tôi hít sâu một hơi: “Anh ơi, tôi tới lấy. Mười phút nữa tôi đến nơi.”
Hoa và bánh đều đang ở trong xe của shipper kia, may là vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi ôm hoa, xách bánh, phóng như bay đến khu nhà Lục Trạch Thừa.
Vừa đến cổng khu, tôi đụng trúng một người, bó hồng xanh rơi văng ra ngoài.
“Trời ơi!” Tôi hét toáng.
Người kia khó chịu phủi ngực: “Đi đứng kiểu gì thế, không có mắt à?”
Giọng quen thuộc. Tôi ngẩng đầu — là tên trai cũ của tôi, Tống Dĩ.
Tống Dĩ cũng hơi sững người khi thấy tôi, sau đó liền châm chọc:
“Ồ, Dư Trăn Trăn, hoa này là đưa cho đại gia nào thế?”
Tôi cúi xuống nhặt lại bó hoa rơi, chẳng buồn để ý đến hắn: “Liên quan gì đến ?”
Hắn lại không chịu buông tha, chắn đường tôi:
“Hồi đó nhất quyết đòi chia tay, tôi đã đoán chắc bám đại gia nào rồi. Không thì cái loại nhan sắc như gì dám bỏ tôi.”
Tống Dĩ đúng là loại đàn ông rác rưởi. Ngày trước ghen tuông bệnh hoạn, cấm tôi giao tiếp với bất kỳ người khác giới nào.
Hắn đó là .
Tôi chịu hết nổi, đòi chia tay, hắn thì bày trò sống chết níu kéo, còn dọa chết chung.
Cho đến một ngày tôi phát hiện hắn đã lén lút tán tỉnh khắp nơi, ngoại trước cả tôi, thế là tôi mới thoát cái mối quan hệ độc đó.
Sau khi chia tay, hắn vẫn thường xuyên quấy rối tôi, mãi đến khi nghe tin hắn cặp một tiểu thư nhà giàu, mới chịu dừng lại.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôi đang sốt ruột muốn giao đồ cho Lục Trạch Thừa, cúi đầu bước nhanh để tránh mặt hắn.
Ai ngờ Tống Dĩ đột ngột túm lấy cổ tay tôi, ánh mắt âm trầm:
“Sao hả, tôi trúng rồi à? Giờ đến chuyện với tôi cũng không dám nữa? Hoa hồng xanh X-brand, bánh tiểu tùng lam, lại còn ở cái khu nhà cao cấp này… Cô bị bao nuôi rồi hả? Bánh với hoa này đắt lắm đấy nhé…”
“Anh câm mồm!”
Người ghê tởm gì cũng thấy ghê tởm.
“Trúng tim đen rồi đúng không? Tôi đã mà, ngoài tôi ra thì ai mà thèm để mắt tới .”
“Buông ấy ra.”
Giọng Lục Trạch Thừa lạnh băng vang lên từ phía sau.
7
Cả người tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại — Lục Trạch Thừa mặc vest thẳng thớm, ánh mắt nặng nề chằm chằm về phía chúng tôi.
Tống Dĩ buông tay tôi ra, nhạt giễu cợt:
“Đây là đại gia của em à? Anh ta có biết em còn có một ông chồng online không?”
Tim tôi đập thình thịch, mắt rưng rưng, quát lớn:
“Anh câm miệng đi!”
Lục Trạch Thừa bước đến cạnh tôi, chắn tôi lại phía sau lưng, ánh mắt sắc lạnh đánh giá Tống Dĩ.
“Tôi là trai của Dư Trăn Trăn. Làm ơn năng cho tử tế.”
Tôi ngẩn người Lục Trạch Thừa, đồng thời lập tức hiểu ý.
Tôi thuần thục gọi cho ban quản lý tòa nhà: “Có một kẻ khả nghi đang quấy rối ở khu dân cư, ơn đến xử lý giúp tôi.”
Lục Trạch Thừa cầm lấy hộp bánh, ra hiệu bằng ánh mắt: “Lên lầu.”
Tôi lập tức bước theo .
Cảm nhận ánh đầy căm hận từ sau lưng Tống Dĩ, tôi rùng mình một cái, rồi khoác tay lên cánh tay Lục Trạch Thừa.
Anh khựng lại, hình như tai đỏ lên.
Nhóm cư dân khu nhà của Lục Trạch Thừa trên app cộng đồng bắt đầu nhộn nhịp, mà với tư cách là trợ lý của , dĩ nhiên tôi cũng nằm trong đó.
Bình thường tôi là người thay đóng phí quản lý, liên hệ với quản gia.
Tấm ảnh Tống Dĩ trông lén lút nhanh chóng bị chia sẻ khắp nhóm.
Không ít cư dân phản ánh từng thấy hắn lảng vảng quanh đây.
Một chị cư dân gửi voice, đầy ngán ngẩm:
“Cái tên đó là trai cũ của tôi, suốt ngày lượn lờ quanh khu phiền tôi. Ban quản lý ơn tăng cường an ninh đi không? Đây là khu cao cấp, đâu phải chó mèo gì cũng vào !”
“Tiểu thư nhà họ Chu, Chu Uyển đấy.”
Lục Trạch Thừa từ sau lưng tôi, rồi hỏi thêm:
“Hồi nãy tôi nghe hai người chuyện… Hắn cũng là trai cũ của em à?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, không muốn nhớ lại.
“Em học đại học ở Kinh Thành, hắn là trai hồi đó. Một tên cặn bã!”
Lục Trạch Thừa cũng chẳng có vẻ hứng thú với quá khứ của tôi.
Vừa , vừa mở hộp bánh, trên bàn còn có nửa chai vang đỏ.
Không có ly, là biết uống trực tiếp từ chai.
Lục Trạch Thừa : “Cảm ơn em đã mang đồ đến sau giờ . Em ăn gì chưa?”
Một câu “ăn rồi” như nghẹn nơi cổ họng.
Dù gì thì đó cũng là tiểu tùng lam của X-brand mà!
“Cùng ăn đi.”
Được sếp gật đầu, tôi không khách sáo mà cầm dao nĩa lên.
Anh thì chỉ ăn vài miếng rồi buông xuống, có vẻ không hứng thú.
“Lục tổng, sao không ăn ạ?”
“Thật ra không thích… là…”
Anh khựng lại, rõ ràng chữ vợ cũ giờ đã không còn thích hợp.
“Là cũ của thích.”
Tôi suýt sặc kem vào cổ họng.
Trong lòng , tôi đúng là biến hóa khôn lường mà!
8
Là trợ lý, tôi lẽ ra không nên tò mò đời tư của sếp.
Nhất là kiểu bát quái trời thế này.
Nhưng nhân vật chính của tin đồn lại chính là tôi.
Tôi muốn biết rốt cuộc sao mà trong một ngày, tôi có thể từ vợ đã mất biến thành hiện tại, rồi lại thành cũ nhanh như thế.
“Chiều nay… không phải còn đặt nhà hàng sao?”
Tôi lắp bắp hỏi.
Lục Trạch Thừa bật , nụ có phần tự giễu.
“Bạn cũ… cũng chỉ là tự mình ảo tưởng thôi.”
Anh ngửa cổ, uống mấy ngụm rượu từ chai.
Tôi lén lút ăn thêm một miếng bánh, tiếp tục nghe xả nỗi lòng.
“Hồi đó luôn nghĩ, giữa và ấy là xa. Cho đến hôm nay đọc lại email, mới hiểu… hoá ra ấy đã có trai từ trước rồi. Năm năm trước, ấy mắc bệnh nan y, thật ra chỉ là một cái cớ để cắt đứt liên lạc.”
“Đó chỉ là cách ấy dứt khoát rời đi. Đến tận hôm nay, ấy vẫn không muốn gặp . Có lẽ với ấy, mối quan hệ này thật nực .”
Tôi chưa từng thấy Lục Trạch Thừa u sầu như thế.
Một trời một vực với hình ảnh “thái tử gia Kinh Thành” lạnh lùng thường ngày.
Chắc do uống rồi.
Tôi tự nhủ: là do rượu đấy… tỉnh táo là lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thôi.
Chứ người buồn như thế, chắc chắn không liên quan gì đến Bánh Khoai Tây Cay là tôi đây cả.
Tôi nhẹ giọng an ủi:
“Lục tổng, ưu tú thế này, là đó không có mắt thôi.”
“Không.”
Lục Trạch Thừa dứt khoát.
“Cô ấy rất ưu tú.”
???
Anh tôi cứng họng thật sự!
“Mặc dù có tiền, từ nhỏ không có bè. Hồi bé vừa mập vừa xấu, tự ti và học dốt. Cho đến khi gặp ấy, mới dám mở lòng. Cô ấy giống như một cái hộp thư bí mật của , mỗi ngày đều lắng nghe tâm sự.”
Tôi nhớ lại hồi đó mới học cấp ba.
Ngày nào cũng kể mấy chuyện phiền lòng kiểu nhà giàu, tôi cứ tưởng chém gió hoặc bị đa nhân cách.
Không dám vạch mặt nên cứ ừ à cho qua.
“Anh học dở, còn ấy thì đậu Stanford. Cô ấy luôn viên cố gắng, bảo cũng có thể giỏi như ấy. Anh từng thề sẽ xứng đáng với ấy, học cùng trường với ấy.
Năm đó ôn thi, giảm cân, học ngày học đêm, tất cả chỉ vì muốn đuổi kịp bước chân ấy. Ai ngờ, khi đến Stanford, lấy hết can đảm hẹn gặp, thì ấy lại bảo… ấy mắc bệnh nan y…”
Lục Trạch Thừa xong đoạn đó, quay sang tôi đang như hoá đá.
“Stanford? Cô ấy bảo đã đậu Stanford?”
Tôi chỉ muốn tát mình một cái cho tỉnh!
Dư Trăn Trăn, mày giỏi chém thật đấy!
Lục Trạch Thừa thấy tôi có vẻ không tin, men rượu dâng lên, lôi từ túi trong ra một tấm ảnh.
“Thật mà. Cô ấy từng gửi ảnh cho .”
Bạn thấy sao?