Toan Tính Của Bà [...] – Chương 2

Chương 2

5

Đang ngủ ngon, tôi bị bà nội lay dậy, muốn uống nước.

Tôi trở mình, lầu bầu bảo bà tự đi mà rót.

Chưa dứt câu, mông tôi đã bỏng rát vì một cú đánh trời giáng.

Vừa đánh bà vừa mắng:

“Con ranh! Mày coi tao sai không nổi nữa rồi đúng không!”

Tôi vừa dụi mắt vừa cố nén buồn ngủ ngồi dậy rót nước cho bà. Bà nhấp một ngụm, rồi chê lạnh quá.

Khó khăn lắm mới dỗ bà nằm xuống, tôi vừa nhắm mắt lại thì lại bị gọi dậy — lần này là để đi đổ bô.

Rõ ràng trong nhà có toilet, bà cứ nhất quyết dùng bô sành cho “tiện”.

Rót nước, đổ bô, rót nước, đổ bô…

Hôm sau lên lớp, tôi ngáp đến trẹo quai hàm.

Tan học, tôi nốc liền hai ly trà sữa Bát Vương.

Tối đến, tôi thao láo mắt, chỉ cần bà nội vừa ngủ say là tôi lập tức lay bà dậy: uống nước, đi vệ sinh…

Chưa đến sáng, bà đã chịu không nổi.

Bố tôi hùng hổ xông vào quát mắng tôi.

Tối hôm trước lúc tôi bị bà giày vò khóc lóc, ông vẫn ngáy vang trời.

Giờ đến lượt bà, tai ông tự dưng nhạy hơn chó săn.

Nói không buồn thì là dối, tôi điều chỉnh tâm trạng rất nhanh:

“Con đang hiếu thảo với bà mà, bà buổi tối vốn như . Hay… bố thử ở cùng bà đi?”

Mặt bố tôi méo xệch.

Bà nội thì ôm ngực xuýt xoa than đau.

Nửa đêm sau, bà đã hết sức, đến nỗi tôi giật tóc cũng chẳng tỉnh, tôi bèn biết điều mà dừng lại, chui vào chăn ngủ ngon lành.

Sáng sớm, tôi chạy vòng vòng trong khu chung cư, chẳng mấy chốc liền dẫn về một đoàn các dì múa dưỡng sinh.

Bà nội vốn tính sĩ diện, thấy nhiều người thế, dù buồn ngủ đến mấy cũng phải cắn răng tỉnh táo.

Được các dì tấm tắc khen ngợi, bà khí thế bừng bừng, hứng chí thao thao bất tuyệt, tay chỉ tôi liên tục:

“Con bé này là do mẹ nó nuông chiều thành hư, ở nhà chẳng biết việc gì. Cứ thế này thì sau này nhà chồng chê chết.

“Cũng may là có tôi về kịp thời, chưa đầy một tuần đã uốn nắn lại rồi, xem…”

Tôi ngoan ngoãn đứng cạnh rót nước dâng trà, còn bóp vai lưng cho bà.

Bà càng thể, quay sang bắt tôi quỳ giữa phòng lau nhà trước mặt bao người.

Các dì bắt đầu nhau ngượng ngập, có người ngập ngừng hỏi sao tôi không đi học.

Bà nội ngẩng cổ, phun vỏ hạt dưa, hất mặt :

“Tôi bị cao huyết áp, không thể không có người chăm. Mẹ nó không có nhà, bố nó liền xin phép nghỉ học cho nó về đây hầu tôi.”

Các dì liếc mắt nhau rồi lần lượt kiếm cớ rút lui.

Dân khu này phần lớn là công nhân cùng nhà máy, các dì đều nổi tiếng lắm lời.

Tôi tin chắc, bố tôi sắp nổi tiếng rần rần rồi.

Hai ngày sau, khi tôi đang ngồi đếm từng hạt cơm trắng trong bát, mẹ tôi trở về.

Bố tôi sững người, hốt hoảng đến nấc cụt:

“Không phải đi hai tháng sao? Sao… hức… sao lại về đột ngột thế này?”

6

Tôi lập tức nhào đến, òa lên:

“Mẹ ơi mẹ về rồi! Ba với bà nội bắt nạt con! Bắt con một đống việc, còn không cho con ăn thịt, hu hu hu…”

Tôi vừa vừa khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.

Mẹ xoa đầu tôi, ánh mắt lạnh như băng sang bố.

Bố tôi ngẩng đầu cãi:

“Đừng nghe con bé bịa đặt. Bà nội nó đấy, sao mà nỡ bắt nạt nó .”

“Vậy sao?” Mẹ tôi nhạt. “Vậy tại sao khi tôi vừa bước vào khu nhà, đã có một đám dì xúm lại mách, bảo mẹ đến đây mấy hôm nay bắt nạt con bé, chẳng khác gì mấy bà địa chủ thời phong kiến? Họ còn bảo nếu tôi không về kịp, họ sẽ lên thẳng tổ dân phố với Hội phụ nữ đấy.”

Nghe , bố tôi bắt đầu hoảng, gần đây ông còn đang xét thăng chức, không thể để lộ ra điều tiếng.

Nghĩ tới đó, ông lại tức:

“Đám dì đó đúng là lắm chuyện, rảnh rỗi sinh nông nổi, tối ngày chỉ biết bàn tán chuyện người khác. Làm gì nghiêm trọng đến thế?”

Mẹ chậm rãi đẩy hé cánh cửa.

Ngoài hành lang, các dì đang tụ tập chỉ trỏ, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Thấy cửa mở, họ chẳng ngại ngần, lập tức buông lời:

“Cô à, cao huyết áp không thể nào mà liệt đâu nhé.”

“Diễn hơi quá rồi đó.”

Ai nấy đều lộ vẻ chán ghét.

Ngoại trừ… bố tôi.

Ông bà nội, ánh mắt tràn đầy đau lòng và áy náy.

Giây sau, ông “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại:

“Tống Nguyệt! Nếu còn muốn sống với tôi thì lập tức, ngay bây giờ, xin lỗi mẹ tôi!”

7

Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ tôi rất ít khi cãi nhau. Cả hai đều là kiểu người trầm tính, không thích to tiếng.

Những lần lác đác có mâu thuẫn, chỉ cần mẹ gọi thẳng tên bố một cái là ông lập tức đầu hàng vô điều kiện.

Nhưng lần này, mắt ông trợn trừng, gân xanh nổi đầy cổ, trông như một con quái vật sắp bùng nổ.

Tôi bất giác lùi lại, nép vào người mẹ.

Mẹ cúi đầu, im lặng vết đỏ trên mu bàn tay tôi, không một lời.

Căn phòng rơi vào sự im lặng ngột ngạt.

Tôi không nhịn khẽ gọi:

“Ba…”

Bố tôi hít sâu một hơi, giọng cũng dịu xuống:

“Con…”

“Khụ khụ khụ…”

Bà nội đột nhiên ho sù sụ, ôm ngực định đứng dậy, ai ngờ vừa đứng lên đã loạng choạng ngã phịch xuống sàn.

“Đức Quý, đừng như … vì mẹ… không đáng đâu…

“Chỉ cần các con sống tốt, mẹ chịu chút ấm ức thì có là gì… khụ khụ khụ…”

“Xin lỗi mẹ đi!”

Bố tôi vừa dịu lại một chút đã lại gào lên.

Mẹ tôi thản nhiên rót một cốc nước, như thể không nghe thấy gì cả.

Bà quay sang dịu dàng hỏi tôi:

“Đói lắm rồi nhỉ? Lát mẹ đưa con đi ăn món ngon.”

“Em có nghe tôi không?

“Bây giờ, ngay lập tức, xin lỗi mẹ tôi!

“Nếu không, tôi ly hôn!”

Vừa thốt ra câu đó, trên mặt ông thoáng qua vẻ hối hận.

Mẹ tôi lạnh lùng đáp:

“Ồ, thì ly thôi.”

“Anh… thật đó! Anh không đâu nha…”

Bố tôi bắt đầu lắp bắp.

Bà nội thì kêu trời:

“Khổ quá mà! Mấy lời ly hôn sao có thể bừa ?

“Nếu thật sự ly dị, thì là đàn ông, có sự nghiệp, có tiền, dễ gì không tìm người mới.

“Còn vợ thì sao? Đã lớn tuổi thế rồi, về sau chẳng phải sống độc một mình à?”

Câu này khiến bố tôi vốn đang rối loạn lại càng thêm bối rối.

“Được rồi, tôi không so đo nữa. Thế này đi, em nấu vài món cho mẹ ăn, xem như xin lỗi là xong.”

Bà nội thì hất cằm lên giọng chua chát:

“Con ranh này, còn không mau đỡ bà dậy! Mắt để gì không biết à? Mày mà sống vào thời xưa thì đã bị đánh chết từ lâu rồi!”

Tôi liếc mẹ, lặng lẽ nép vào góc tường.

Bà nội vẫn tiếp tục lải nhải như không có chuyện gì.

Ngay trước mặt mẹ mà dám mắng tôi như — đúng là bà đang nhảy múa trên dây thần kinh của mẹ rồi.

“Chát!”

Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã.

Bà nội im bặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...