39
Tuy nhiên, không để ta lâu, một tên thích khách khác đã nhắm thẳng mũi kiếm về phía ta.
Trong khoảnh khắc ta gần như chấp nhận số phận, Tạ Phỉ đột nhiên lao đến, vung kiếm đỡ đòn và bảo vệ ta một cách ngoạn mục.
Ta vừa định quay sang khen ngợi sự dũng mãnh của hắn thì lại nghe một tiếng “Bang!”.
Tạ Phỉ, cũng vì không ý, đã vấp đúng… bậc thang mà ta vừa bị ngã khi nãy.
Lần này, cú ngã của hắn còn thảm hơn ta. Không chỉ quỳ hai gối, mà cả người hắn còn đổ sập xuống như một con cá mắc cạn, nằm thẳng trên bậc thang.
Hắn cố gắng chống tay để đứng lên, lại phát hiện cổ tay cũng không chịu nổi lực, vẻ mặt đầy đau đớn như nghi ngờ xương tay đã gãy.
Và thế là, trong cảnh hỗn loạn ấy, hai chúng ta: một người đang quỳ, một người đang nằm sấp, đều bất vì đau đớn, tạo nên một khung cảnh vừa bi thương vừa buồn .
40
“Cố Vận Vũ, nàng cái gì ?” Tạ Phỉ quay đầu lại, cố gắng hỏi, giọng đầy mệt mỏi.
“Haha… bộ dạng Tạ Phỉ lúc ngã trông thật buồn ! Ha ha ha!” Ta đến chảy cả nước mắt, không tài nào kiềm chế .
Thật , dáng nằm sấp của hắn lúc này không khác gì một con gà trống bị thua trận, khiến ta không nhịn nổi.
Tạ Phỉ, đáng lẽ sẽ tức giận hoặc hét lên với ta như mọi lần, lần này hắn chỉ ta, sau đó cũng… bật .
“Sao ngươi cũng ?” Ta kinh ngạc hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Khụ… phì, lại chính nàng đi! Bộ dạng quỳ của nàng lúc này cũng ngớ ngẩn chẳng kém!” Tạ Phỉ vừa vừa , giọng run run vì đau đớn.
Thích khách cuối cùng cũng bị bắt, Tạ Phỉ và ta đưa về để các thái y chăm sóc.
Nhưng điều không ngờ là, trong khi kiểm tra vết thương, đám thái y nghiêm túc lại đang… bàn tán về chúng ta.
“Hai người này thật sự bị thương chỉ vì… ngã à?” Một thái y gãi đầu thắc mắc.
“Dựa trên kết quả kiểm tra, có vẻ đúng là như .” Một thái y khác chống cằm trả lời.
“Nhưng mà sao ta có cảm giác não của họ cũng bị ảnh hưởng? Rõ ràng họ không ngã trúng đầu, phản ứng thì…”
Này! Các người đừng to thế chứ! Chúng ta nghe thấy hết đấy!
Ta tức giận giơ chân định đá, vừa cử lại khiến vết thương đau nhói, lập tức kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Và như thường lệ, bên cạnh ta vang lên tiếng nhạo quen thuộc của Tạ Phỉ.
“Tạ Phỉ, ngươi là đồ đáng ghét!” Ta hét lên, chỉ đổi lại nụ khoái trá của hắn:
“Ha! Cố Vận Vũ, lần này là nàng tự chuốc lấy thôi!”
41
Sự thật chứng minh, chẩn đoán của các thái y là hoàn toàn chính xác: ta bị gãy cả hai chân, còn Tạ Phỉ cũng bị… gãy cả hai tay.
Dù , cảnh của ta có vẻ đỡ hơn một chút. Ta vẫn có thể ngồi xe lăn, tự ăn uống. Còn Tạ Phỉ, vì tay không thể cử , đến việc cầm đũa cũng phải nhờ người khác giúp, bộ dạng vừa thảm vừa buồn .
Tệ hơn nữa, hắn không ngại nũng trước mặt phụ thân và mẫu thân, thậm chí cầu… đút cơm.
Nhìn cảnh đó, ta không khỏi ngán ngẩm thốt lên:
“Đúng là mất hết cả liêm sỉ! Tạ Phỉ, ngươi không tự thấy xấu hổ sao?!”
Nhưng Tạ Phỉ vẫn không nao núng, còn ngang nhiên đáp trả:
“Hừ! Cố Vận Vũ, nếu không phải tại nàng, ta có bị gãy tay thế này không? Nàng mới là kẻ vô ơn!”
Dưới ánh mắt đầy bao dung của phụ thân và mẫu thân, ta đành phải nhượng bộ. Cắn răng, ta nhận lấy bát cơm từ tay nha hoàn, bắt đầu… đút cơm cho hắn.
Ta cố ý gắp toàn những món mà Tạ Phỉ ghét nhất, rồi lạnh lùng nhét vào miệng hắn:
“Nào, ăn nhiều vào, để sớm khỏe mạnh!”
Dù ăn phải những món không thích, Tạ Phỉ vẫn nhai ngấu nghiến, chẳng chút phàn nàn. Nhìn hắn ta vừa bực vừa buồn .
Trong suốt quá trình này, phụ thân và mẫu thân không ngừng khen ngợi Tạ Phỉ là một người phu quân tốt, khiến ta chỉ biết ngồi đó gượng gạo:
“Haha… đúng là tốt… tốt lắm!”
42
Trong khi ta và Tạ Phỉ đang “tự xử lý hậu quả” của mình, hình của Tạ Nghiêm lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Khi nhận tin về trạng của Tạ Nghiêm, Tạ Phỉ cũng cau mày, vẻ mặt lo lắng.
Hóa ra, trong yến tiệc, một nhóm thích khách đã nhắm thẳng vào công chúa Chiêu Hoa.
Lúc đó, công chúa vội vã chạy khỏi đại sảnh. Một mũi tên từ xa bắn tới, không ai kịp phản ứng để ngăn cản.
Tạ Nghiêm đã lao tới che chắn cho công chúa. Hắn đẩy nàng vào lòng mình, mũi tên lại xuyên qua xương bả vai, cắm thẳng vào lưng hắn.
Cuối cùng, Tạ Nghiêm gục ngã, bất tỉnh trong vòng tay công chúa.
Khi thái y đến nơi, công chúa đã khóc đến cạn nước mắt. Bộ y phục lộng lẫy của nàng nhuốm đầy máu, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng và hoảng sợ.
Hiện tại, Tạ Nghiêm vẫn chưa tỉnh lại. Công chúa ngày đêm túc trực bên giường, từ chối rời đi dù chỉ một bước.
Nhìn công chúa, ta không khỏi cảm thán: Hóa ra, khi cảm chân thành đặt vào đúng người, nàng lại có thể kiên cường và hy sinh đến .
43
Công chúa hôm nay ghé qua thăm ta, vừa gặp đã òa khóc, nước mắt giàn giụa như thể gặp người thân sau bao ngày xa cách.
“Thưa sư phụ, thật xin lỗi! Đến bây giờ ta mới đến thăm người!” Công chúa khóc đến đỏ cả mắt, giọng nghẹn ngào.
“Không sao, không sao đâu.” Ta dịu dàng vỗ nhẹ vai nàng, trấn an. “Ta vẫn ổn mà.”
“Nhưng… còn Tạ Nghiêm…” Công chúa nửa câu lại nghẹn ngào, rồi khóc lớn hơn.
“Thưa sư phụ, rốt cuộc là ta sai ở đâu rồi!”
“Chàng ấy vốn đã không khỏe, còn cố sức đỡ tên cho ta. Nếu không phải vì ta, chàng đâu cần hy sinh như … Hu hu hu…”
Công chúa vừa khóc vừa nấc, nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú, trông đầy vẻ đáng thương.
Ta nhẹ nhàng an ủi:
“Công chúa à, nàng không gì sai cả. Tạ Nghiêm vì nàng nên mới sẵn sàng hy sinh tính mạng. Đây chính là biểu hiện của sự thương trọn vẹn.”
“Đó là sự dũng cảm và của một trái tim chân thành.”
Nghe ta , công chúa càng nức nở hơn, lần này trong mắt nàng đã lóe lên sự quyết tâm.
44
Trong thời gian dưỡng thương, mọi thứ dường như đã đi vào một guồng quay kỳ lạ.
Tạ Phỉ vẫn đều đặn cầu ta đút cơm trước mặt phụ thân và mẫu thân, khiến ta chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Còn công chúa, mỗi ngày đều đến bên giường Tạ Nghiêm, chăm sóc hắn không ngơi nghỉ.
Một tuần sau, cuối cùng Tạ Nghiêm cũng tỉnh lại. Thái y rằng hắn cần dưỡng thương thêm, ít nhất vết thương không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Về phần Tạ Phỉ, do cả hai tay bị gãy, hắn không thể rắc rối như trước, khiến cả phủ yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngừng quấy rầy ta.
Một buổi trưa đẹp trời, ta đang ngồi đọc cuốn tiểu thuyết mới nhất, “Thanh Thái Phó”, mê mẩn với nhân vật chính thanh cao và lạnh lùng.
Đột nhiên, cửa bị đá mạnh, Tạ Phỉ xuất hiện, nhe răng như đang tính bày trò gì đó.
“Ngươi gì ?” Ta nhíu mày hỏi, vẫn cố lờ đi để đọc tiếp.
Hắn không trả lời, chỉ đi vòng quanh ta, mỗi lần đều cản tầm mắt, khiến ta không thể tập trung vào câu chuyện.
Cuối cùng, không chịu nổi, ta quát:
“Ngươi muốn gì? Đừng quấy rầy ta đọc sách nữa!”
“Cố Vận Vũ, nàng rảnh rỗi đến thế sao?” Hắn nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Ta là người bệnh, còn có thể gì khác?” Ta bực mình đáp.
“Không quan tâm, ta cần nàng chơi cùng ta.” hắn tuyên bố thẳng thừng.
“Cút đi! Đừng để ta thấy mặt ngươi!” Ta hét lên, cố đuổi hắn ra ngoài.
Nhưng Tạ Phỉ vẫn lì lợm, còn nhếch miệng:
“Hừ, ai mới là người cứu mạng nàng hả? Nàng nợ ta đấy!”
Cuối cùng, ta đành chịu thua, bất lực gật đầu:
“Được rồi, rồi, ta đi cùng ngươi. Ngươi muốn gì thì cứ đi!”
Nhìn bộ dạng hả hê của Tạ Phỉ, ta thầm nghiến răng trong lòng: Đồ phiền phức! Lúc nào cũng tìm cách đám!
45
Sau này, ta thề sẽ không bao giờ ngồi đọc tiểu thuyết trước mặt Tạ Phỉ nữa!
Tên này, hễ thấy ta cầm sách, lại bắt đầu “ bĩnh” không ngừng.
“Cố Vận Vũ, nàng đọc mấy thứ này gì? Đây có phải là loại tiểu thuyết mà nữ nhân nên đọc không?” Tạ Phỉ châm chọc.
“Liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ đang ghen tị thôi!” Ta không thèm ngẩng đầu, tiếp tục lật trang sách.
“Ta ghen tị? Ha! Ghen tị với cái gì chứ?” hắn cướp lấy cuốn sách từ tay ta, bắt đầu lật bừa vài trang.
“Cái gì mà ‘Thanh Thái Phó’ này? Nhân vật chính yếu ớt như thế, chẳng có chút sức lực nào. Ta chỉ cần một quyền cũng có thể đánh gục hắn!”
“Ngươi đúng là đồ thô bạo!” Ta với tay giành lại sách, lườm hắn.
“Thô bạo? Nếu không thô bạo, thì sao…”
“Thôi đi, đừng có lôi mấy chuyện cũ ra mà nữa!” Ta chặn lời hắn, giọng đầy bực tức.
Bất ngờ, Tạ Phỉ hỏi một câu khiến ta khựng lại:
“Cố Vận Vũ, ta có đủ tốt với nàng không?”
Ta ngẩng đầu lên, hắn đầy ngờ vực. Tên này lại phát điên gì nữa đây?
Bạn thấy sao?