Toả Sáng Cùng Anh – Chương 5

25.Cho đến khi Cố Hi Viễn nắm tay tôi rời xa trung tâm của màn kịch, hồn tôi vẫn còn như đang lơ lửng giữa không trung. Tôi và nam thần thật sự là người sao? Chuyện này rốt cuộc xảy ra từ bao giờ thế nhỉ? Sao cái bánh lớn này rơi trúng đầu tôi mà tôi lại chẳng nhớ gì cả? Tôi vừa hơi băn khoăn, lại vừa có chút vui mừng. Đột nhiên, Cố Hi Viễn dừng bước. Tôi không kịp phản ứng, đầu đ.ập thẳng vào lưng . Anh quay lại, tôi với ánh mắt khó đoán, cúi đầu xuống như đang dò xét. Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy bồn chồn, tự dưng lại thấy hơi chột dạ. “Thật sự không nhớ gì sao?” “Hả? Không nhớ cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác hỏi. “Hừ. Tô Tiểu Ngữ, em đúng là quên sạch nhỉ. Chẳng trách em lại dám lấy danh nghĩa của mà đi tham gia buổi họp mặt!”26."Gì cơ?! Tôi với Cố Hi Viễn, đã xác định mối quan hệ từ sớm sao?! Rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ điều gì trời..." Chưa kịp tiêu hóa hết sự thật, Cố Hi Viễn đã bước nhanh một bước, đưa tay "đóng đinh" tôi thẳng vào thân cây phía sau. Tôi giật bắn cả người, chạm phải ánh đầy áp lực của . Căng thẳng nuốt khan một cái, mặc dù trước mắt là "mỹ sắc mê người," tôi chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức cả. Cứ có cảm giác, giây tiếp theo tôi sẽ bị nam thần trong mộng "xử đẹp" mất thôi. "Ờm... thương lượng chút không? Có gì cứ từ từ, đ.á.n.h người thì đừng đ.á.n.h vào mặt nha..." Nói xong, tôi phản ứng cực nhanh, đưa tay che kín hai má. Cố Hi Viễn tôi, bật vì tức: "Tô Tiểu Ngữ, em nghĩ là muốn đ.á.n.h em?" "Chứ không à?" Tôi chớp mắt, ngơ ngác . Nam thần ơi, cao cao tại thượng thế này, ánh mắt lại hùng hổ như , sao mà không khiến người ta hiểu nhầm cơ chứ!27.Cố Hi Viễn chẳng chẳng rằng, búng một cái vào trán tôi. "Em còn nhớ bữa tiệc ngày 1 tháng 8 không?" Ngày 1 tháng 8? Tôi cố gắng lục lại ký ức. Hình như, có một buổi tiệc như thế thật. Tôi không những tham gia mà còn… say bí tỉ. Nghe Đào Đào kể, tôi lúc say như biến thành người khác, bám víu không ai cản nổi. Cô ấy còn bảo tôi chạy đi đâu mất tăm, mãi sau mới tìm thấy tôi đang nằm trong ký túc xá, mặt đỏ bừng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chẳng ai rõ. Cố Hi Viễn khẽ thở dài, nhẹ giọng: "Có vẻ như phải tự nhắc lại cho em, em mới nhớ ra ." Chưa hết câu, cúi xuống, môi chạm nhẹ lên môi tôi. Tôi sững sờ, trợn tròn mắt . Dù chỉ là một cái chạm thoáng qua, trái tim tôi đ.ập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cố Hi Viễn cúi xuống tôi, mắt ánh lên nét tinh nghịch: "Ngày 1 tháng 8, em say rượu hôn trước đám đông, còn tỏ với nữa. Vậy nên, em phải chịu trách nhiệm với , biết chưa?"28."Hả?! Chuyện tốt như mà cũng có thật sao?" Tôi ngơ ngác, đầu óc rối bời. Nghĩ thế nào cũng thấy là tôi chiếm lợi thế quá lớn rồi chứ! Hoá ra, say rượu quậy cũng có cái hay của nó. Cố Hi Viễn bộ dạng ngẩn ngơ của tôi, đôi mày hơi nhướn lên, khóe môi mang theo nét , hỏi: "Thế nào? Em không muốn chịu trách nhiệm à?" "Không không! Dĩ nhiên là không phải rồi!" Tôi vội vàng xua tay. "Chỉ là… không định suy nghĩ thêm chút sao? Chỉ vì bị hôn một cái mà đã muốn lấy thân báo đáp… hơi quá rồi ấy?" Tôi lí nhí , cứ như sợ rằng lời mình sẽ khiến đổi ý. Dẫu sao, chuyện này nghe có vẻ chẳng khác nào một thời xưa giữ danh tiết đến cùng. Cố Hi Viễn bật , đưa tay khẽ véo má tôi một cái. "Em nghĩ dễ bị người khác hôn đến thế sao? Nếu không thích em, em nghĩ em có cơ hội đến gần để mạnh bạo như à?" "Hả?" Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua chín. "Ý là… cũng thích em?" "Không thì sao?" Cố Hi Viễn lại cúi xuống, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất tôi, ánh mắt sâu thẳm dường như muốn hút lấy linh hồn tôi. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi tôi. Lần này, nụ hôn kéo dài hơn, dịu dàng và sâu hơn. Trong đầu tôi như có pháo hoa bùng cháy, lấp lánh những ánh sáng rực rỡ tựa như cả bầu trời đêm đều bừng sáng. 29.Chỉ là, khi chúng tôi đang trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên nhớ ra tấm ảnh công khai trong vòng bè của nam thần. Hai bàn tay đan vào nhau, rõ ràng một trong số đó không phải là tay tôi. Ngay lập tức, những pháo hoa trong đầu tôi "biu" một tiếng, tắt ngúm ngay lập tức. "Khoan, khoan đã!" Tôi đẩy Cố Hi Viễn ra, ánh mắt nghiêm túc , rồi cố gắng ăn giấm, : "Tấm ảnh nắm tay trong vòng bè của là sao ?! Rõ ràng không phải là tay của em!" Tôi ra vẻ hung dữ, trong lòng lại thấy hơi lo lắng. Cố Hi Viễn bật nhẹ một tiếng, rồi véo má tôi. "Ngốc quá, ghen rồi hả?" Anh lấy điện thoại ra, mở trình duyệt lên. "Nhìn này, chỉ là một tấm ảnh trên mạng thôi." "Em ngốc quá, đến bây giờ còn không nhận ra chúng ta hẹn hò! Chúng ta không có ảnh thân mật mà, nếu không đăng ảnh trên mạng thì đăng gì?" Nói xong, Cố Hi Viễn ôm tôi vào lòng, chụp "cạch" một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bè, với dòng caption: "Bạn của tôi". Vòng bè của nam thần lại bùng nổ! Tôi còn đang muốn ăn dưa, xem thử bình luận thế nào, thì bị Cố Hi Viễn ôm chặt lại, giọng trầm xuống, : "Đã hôn thì phải nghiêm túc một chút!" Và thế là, những pháo hoa trong đầu tôi lại một lần nữa bùng nổ.30.Vậy là, tôi và nam thần chính thức ở bên nhau. Tuy nhiên, khác với những gì tôi tưởng tượng về một mối quan hệ ngọt ngào đầy lãng mạn, nơi mà các cặp đôi thường đi đến thủy cung, rạp chiếu phim hay công viên giải trí, thì nơi hẹn hò của tôi và nam thần lại là... Thư viện! "Ôi ôi ôi... Cố Hi Viễn, Cố sư huynh, em có thể không học nữa không? Em đã ở trong thư viện suốt một tuần liền rồi, em cảm thấy đầu óc em sắp không quay nổi nữa rồi." Cố Hi Viễn chỉ nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ vào trán tôi một cái. "Nếu em có thể tập trung hơn một chút khi đọc sách, hiệu quả cao hơn một chút, thì chúng ta đâu cần phải ở đây lâu ? Em không phải đã là muốn thi lên thạc sĩ à? Với điểm số hiện tại của em, cách xa việc thi thạc sĩ còn cả một khoảng trời đấy! Nếu em không cố gắng, sao thi ?" Tôi bĩu môi, đúng là không biết phải gì. Tôi có thể là, lúc đầu tôi quyết tâm thi lên thạc sĩ chỉ vì muốn theo đuổi nam thần thôi sao? Giờ nam thần đã là của tôi rồi, tôi còn phải thi lên thạc sĩ gì nữa…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...