Toả Sáng Cùng Anh – Chương 1

1.Hôm nay là sinh nhật của nam thần mà tôi đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu - Cố Hi Viễn. Vậy mà đây lại là ngày đen tối nhất trong suốt 21 năm “ế” bền vững của tôi.Sáng sớm, tôi đã thức dậy, rón rén mở tủ lạnh, nâng niu lấy ra món quà mà tôi thức trắng đêm chuẩn bị cho nam thần – một chiếc bánh mousse chocolate tỉ mỉ từng chi tiết.Nhưng khi tôi vừa theo thói quen mở trang cá nhân của ấy, thì đ.ập vào mắt là một dòng trạng thái mới toanh: "Em như một thiên sứ ngốc nghếch, lạc vào đời . Mong rằng mỗi ngày sau này đều có em bên cạnh, cùng nhau đi đến bạc đầu." Kèm theo là bức ảnh một đôi tay đang nắm chặt.Rắc! Tôi như nghe thấy âm thanh trái tim mình tan vỡ.Nam thần ấy... Công khai rồi?!Trên mặt chiếc bánh mousse đen sẫm là một gương mặt to tướng. Nó như đang nhạo báng sự ảo tưởng của tôi. Tôi nghiến răng, quyết định: *tự ăn nó cho hả dạ!*Chỉ là... ăn mãi ăn mãi, tôi lại thấy vị của nó ngày càng đắng ngắt. Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, òa khóc nức nở. Tôi lập tức gọi điện cho thân Đào Đào, nghẹn ngào gào lên:"Tao muốn đi xem mắt! Tao muốn tìm trai trẻ!!!"Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi đột nhiên vang lên giọng trầm ấm, đầy từ tính của... Cố Hi Viễn:“Tô Tiểu Ngữ, tôi với em vừa mới xác nhận mối quan hệ mà em đã muốn đi tìm trai trẻ rồi hả?”Gì cơ? Tôi ngớ người, bật lên một tiếng nấc nghẹn.Ơ... Khi nào tôi với nam thần thành người rồi? Sao tôi không biết gì hết?!2.Tôi vừa định hỏi cho rõ ràng, thì đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy. Tôi gọi lại thì chỉ nghe giọng máy lạnh băng thông báo: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”Tôi cầm điện thoại, lòng vừa rối bời vừa băn khoăn. Chẳng lẽ... tôi chọc giận nam thần rồi sao? Nhưng mà, chúng tôi rốt cuộc xác nhận quan hệ từ khi nào ? Sao tôi không có chút ấn tượng nào?Tôi vắt óc suy nghĩ mãi mà vẫn không ra. Đúng lúc này, thân Đào Đào đột ngột xông vào, nắm tay kéo tôi đi bằng :“Mau theo tao đi họp mặt!”“Ơ... tao không muốn đi.” Tôi còn chưa hiểu rõ mối quan hệ của mình với Cố Hi Viễn, thế mà lại vội đi gặp gỡ trai lạ, chẳng phải tự đào hố cho mình sao?“Thôi nào! Xem như chịu khổ vì bè đi!”Không thể thoát khỏi Đào Đào, cuối cùng tôi bị lôi đi bằng .Vừa đến nơi, tôi đã nghe một giọng đầy mỉa mai vang lên:“Ô kìa, ngọn gió nào thổi nổi tiếng của lớp - Tô Tiểu Ngữ đến đây ? Không phải vẫn quanh quẩn bên Hi Viễn như một chó nhỏ trung thành sao? Gì thế, nghe ấy với chị họ tôi - Tống Nguyệt đang hẹn hò, định kiếm mục tiêu mới à?”Ngước lên, tôi thấy Lữ Điềm Điềm đang mình với vẻ mặt đắc ý.Cô ta là cùng lớp với tôi, từ ngày biết tôi có quan hệ thân thiết với Cố Hi Viễn, ta luôn tôi bằng ánh mắt khinh miệt. Vì theo ta, chỉ có chị họ mình - hoa khôi của khoa, mới xứng với nam thần Cố Hi Viễn, còn một “vịt con xấu xí” như tôi thì nên tránh xa ra. “Xì! Xui xẻo quá! Biết trước có ta ở đây thì đã chẳng đến rồi.” Đào Đào kéo tay tôi định bỏ đi.Nhưng tôi đứng yên, chằm chằm Lữ Điềm Điềm, giọng khàn đi:“Cậu vừa gì? Cố Hi Viễn... và Tống Nguyệt đang hẹn hò?”3.“Ồ! Cậu còn không biết à? Anh Hi Viễn hôm nay đã công khai trên trang cá nhân rồi đấy, cậu không thấy sao? Còn có cả ảnh đôi của họ, đã đăng lên nhóm fan “Siêu Thoại Hi Nguyệt” trên diễn đàn trường rồi kìa!”Lữ Điềm Điềm xong liền mở diễn đàn của trường, chọn vào nhóm fan của họ, rồi giơ bức ảnh đôi ra ngay trước mặt tôi.Dưới ánh nắng, Cố Hi Viễn đang nắm tay Tống Nguyệt, miệng nhẹ nhàng. Đúng là một đôi trai tài sắc, đẹp đẽ đến chói mắt.Tôi như thấy tim mình ngừng đ.ập trong một khoảnh khắc. Nếu Cố Hi Viễn đã cùng Tống Nguyệt ở bên nhau, thì cuộc điện thoại vừa nãy là gì? Đùa cợt tôi sao?Lữ Điềm Điềm hài lòng vẻ mặt thất thần của tôi, rồi cất điện thoại đi.Đào Đào tức giận, định kéo tôi đi, tôi khẽ ra hiệu cho ấy dừng lại.“Đã đến rồi, thì ở lại đi.”Chẳng qua là thất thôi mà, ai sợ ai chứ! Hôm nay, tôi nhất định sẽ mượn rượu giải sầu! Qua hôm nay, tôi sẽ lại đứng dậy hiên ngang như một hùng!4.Trong phòng bao, tôi uống hết ly này đến ly khác, nốc từng ngụm cho quên sầu. Nhờ cái miệng “vàng ngọc” của Lữ Điềm Điềm, chưa bao lâu mà cả phòng đã biết chuyện tôi dại dột thích thầm nam thần của trường. Tôi nhận về vô số ánh mắt, người thì tội nghiệp, kẻ thì cợt. Nhưng, kệ họ chứ! Thích ai là chuyện của tôi, tôi không tin là họ chưa từng crush ai bao giờ!Chàng chưa vợ, chưa chồng, “chậu” chưa có chủ, tôi tại sao không theo đuổi?À mà khoan, giờ thì chậu có chủ thật rồi...Tự nhiên thấy ly rượu trong miệng lại đắng ngắt… Tôi cứ uống mãi, đến lúc chẳng còn biết mình là ai nữa.Tôi là ai? Đây là đâu?Tôi choàng tay qua vai một chàng đẹp trai ngồi bên cạnh, đầy khí phách bế tắc, “chụt” một cái lên má cậu ấy, rồi hỏi:“Này em, em thấy chị đây trông có không?”Mặt cậu em đỏ bừng lên, lắp bắp:“Đẹp... đẹp lắm ạ...”Tôi nở nụ đầy tự mãn.“Vậy... trai chị nhé, chịu không?”Mặt cậu em đỏ còn hơn trái cà chua:“Chịu... chịu ạ...”Vừa lòng với câu trả lời, tôi đang tính tiếp tục “hành sự” thì đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bao bật mở!Cố Hi Viễn đứng ngay cửa, với gương mặt đen sì tôi.5.Trong khoảnh khắc, cả phòng bao lặng như tờ.“Hi... Anh Hi Viễn, sao lại tới đây?” Lữ Điềm Điềm vội vuốt tóc, ngồi thẳng lưng, cố tỏ ra bình thản không giấu nổi tia say mê trong ánh mắt khi Cố Hi Viễn.Cố Hi Viễn hoàn toàn lơ ta đi, sải bước thẳng tới, kéo tôi khỏi cậu em sinh viên. Anh tôi chằm chằm với đôi mắt sâu thẳm, trên môi là nụ vừa nguy hiểm vừa sắc bén.“Tô Tiểu Ngữ, khá nhỉ. Anh vừa ra ngoài sửa điện thoại, em đã chạy ngay đến đây đi họp mặt rồi?”Đầu óc tôi lúc này vẫn lơ mơ, mất một lúc lâu mới nhận ra là đối tượng mình đang “tán tỉnh” đã bị đổi mất.Mà đổi thành gương mặt mà giờ tôi chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.“Bỏ ra!” Tôi vươn tay, đ.ập mạnh vào cổ tay Cố Hi Viễn, nghiêm túc tuyên bố:“Đừng cản đường tôi đi săn trai!”“Săn... trai?”Nụ trên mặt Cố Hi Viễn càng trở nên quyến rũ... và càng nguy hiểm hơn.6.“Tô Tiểu Ngữ, em quên rồi sao, em là "hoa đã có chủ" rồi đấy.” Giọng Cố Hi Viễn cất lên đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.“Hoa đã có chủ?” Tôi nghiêng đầu, mắt chớp chớp như thể mới ngộ ra.“Ồ! Đúng rồi, tôi có chủ thật mà!” Tôi gật đầu nghiêm túc.Cố Hi Viễn còn chưa kịp nở nụ hài lòng, tôi đã đưa tay chỉ vào cậu em sinh viên ngồi trên ghế sofa.“Chủ của tôi đây chứ còn ai. Vừa rồi tôi tỏ với cậu ấy rồi, mà cậu ấy cũng nhận lời rồi nhé.”Sắc mặt Cố Hi Viễn lập tức đen kịt. Đã , cậu em sinh viên còn thở phào phụ họa:“Đ-Đúng … Cố sư huynh, vừa rồi sư tỷ tỏ tỏ với em...”Đối mặt với khí thế áp đảo của Cố Hi Viễn, giọng cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì như bị dọa đến nghẹn lời, không thêm nổi câu nào.Cố Hi Viễn nhếch môi lạnh:“Xin lỗi, mọi việc đều có thứ tự trước sau. Cô ấy tỏ với tôi trước và tôi cũng đã nhận lời. Chúng tôi chưa hề chia tay, nên cậu chẳng có cửa đâu.”“Cái gì?! Không thể nào!!!”Tiếng hét của Lữ Điềm Điềm vang vọng khắp phòng.“Anh Hi Viễn, của chẳng phải là chị họ Tống Nguyệt của em sao?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...