Sau khi Thanh Lan rời đi, ta ngồi lặng trong phòng.
Từ sáng sớm cho tới lúc hoàng hôn nhuộm đỏ khung cửa sổ.
Tâm trí như có hàng ngàn dòng suy nghĩ đang đan xen.
Ta dần phát hiện… Tề Lãng Hành hình như không giống như những gì ta từng tưởng.
Hắn… có vẻ phức tạp hơn ta tưởng rất nhiều.
Từng chi tiết về hắn lặng lẽ hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, hình ảnh đọng lại rõ ràng nhất—
Là đêm qua, hắn đứng bên cửa sổ, nửa sáng nửa tối, khẽ mà gọi ta:
“Giang Tố Yên .”
Ta giật mình.
Vội lắc đầu xua đi những ý nghĩ lộn xộn ấy.
Không nghĩ nữa.
Ta đứng dậy, định nhân lúc đêm xuống quay về phủ tướng quân, xem thử Lục Châu thế nào rồi.
Nhưng ta đã quá sơ suất.
Ban đêm, những nơi khác có thể yên tĩnh.
Chỉ riêng Lăng Lung Các, về đêm… mới là lúc náo nhiệt nhất.
Vừa bước xuống lầu, ta lập tức đụng trúng một kẻ say khướt.
Ngay khoảnh khắc sượt vai qua, hắn liền nắm lấy tay ta.
“Lục… Lục Châu! Cuối cùng ta cũng đợi nàng rồi!”
Hắn vừa mở miệng đã toàn mùi rượu nồng nặc.
“Vài hôm nay ta ngày nào cũng đến tìm nàng, mà chẳng gặp. Hôm nay nàng nhất định phải bồi tiếp ta cho thật vui!”
Ta nhíu mày, gạt tay hắn ra.
Cố nặn ra nụ gượng:
“Công tử nhận nhầm rồi, ta không phải Lục Châu.”
“Hửm? Không phải Lục Châu… ngươi là ai?”
“Ta là… Tử Châu.”
Bỗng, một tiếng nhàn nhạt vọng xuống từ tầng trên.
Ta ngẩng đầu lên —
Chạm ngay ánh mắt Tề Lãng Hành, đang tựa người vào lan can lầu hai, dõi xuống.
Hắn như thể rất hứng thú với màn kịch dưới lầu.
Ta chẳng còn cách nào, đành mặt không biến sắc, đưa tay chỉ thẳng lên hắn:
“Hắn, là khách quen của ta. Đêm nay, ta phải hầu hạ hắn. Công tử, thứ cho ta không thể tiếp ngài .”
“Hắn?!”
Tên say rượu hừ một tiếng, mặt nhăn lại đầy tức giận:
“Hắn là cái thứ mèo nào chó nào, cũng dám tranh người với ta…”
Nhưng vừa quay đầu rõ gương mặt Tề Lãng Hành, hắn lập tức câm nín.
Chẳng thêm một lời, xoay người lủi đi nhanh như chớp.
Ta bước lên lầu, vừa định mở miệng gì đó, thì—
Tề Lãng Hành đã vươn tay, ôm eo ta kéo sát vào lòng.
Cả người ta bị siết lại, dán vào ngực hắn trong tích tắc.
Khoảng cách… rất gần.
Gần đến mức ta có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn phả trên mặt mình.
Ta trợn to mắt, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, ngay lập tức định ra tay đẩy hắn ra.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn cúi đầu thì thầm:
“Người kia vẫn đang … Tử Châu nương không diễn tiếp nữa sao?”
Ta khựng lại, thu tay về, ngẩng đầu trừng mắt hắn.
Tề Lãng Hành nở một nụ thong dong, tâm trạng dường như rất tốt.
Hắn vòng tay ôm lấy eo ta, tùy ý đẩy cửa một gian phòng gần đó rồi cùng ta bước vào.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, hắn buông tay.
Ta lập tức lùi về sau mấy bước, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Ngươi… rốt cuộc muốn gì?”
Tề Lãng Hành không đáp, chỉ im lặng ta.
Đôi mắt ấy… thiên hạ này có lẽ chẳng mấy ai chịu nổi ánh từ hắn.
Mà ta—chắc chắn là một trong số đó.
Thế nên, ta dứt khoát thẳng:
“Không phải đã sớm ra ta là Giang Tố Yên rồi sao? Muốn gì thì cứ rõ đi.”
Tề Lãng Hành cúi đầu xuống mặt đất, ánh trăng ngoài cửa sổ nghiêng chiếu vào, kéo bóng dáng ta dài đến tận chân hắn.
Hắn khẽ cất lời, giọng rất nhẹ:
“Trong mắt ngươi… ta tiếp cận ngươi, chẳng phải đều mang mục đích cả sao?”
Chẳng lẽ… không đúng sao?
Ta sững lại một chút.
Nhưng lạ thay, từ giọng bình thản ấy…
ta lại ngửi thấy chút gì đó rất giống với “ đơn”.
Cảm giác ấy quá lạ lẫm.
Ta chần chừ rất lâu… mà không trả lời ngay.
Trong đầu ta bỗng chợt vang lên một câu mà Lục Châu từng với ta trước kia.
Khi ấy, chuyện chúng ta bị ám sát cũng đã qua một thời gian.
Một ngày nọ, nàng đột nhiên hớn hở chạy đến tìm ta:
“Tố Yên , Tố Yên ! Ta nhớ ra rồi!”
Ta hỏi nàng nhớ cái gì.
Nàng :
“Ta nhớ ra hôm ấy, Nhiếp chính vương đã gì với ta… Hắn : Hắn thích ngươi.”
Khi ấy, ta chỉ lật trắng mắt, tiện mồm một câu:
“Mai ta dẫn ngươi đi khám tai.”
Ta hoàn toàn không để tâm.
Nhưng giờ khắc này—ta lại có chút dao .
Trong đầu ngổn ngang trăm mối, ta bước tới cạnh cửa sổ, lấy cớ ngắm cảnh, thân mình nghiêng đi, gần như sắp ngã xuống ngoài.
“Giang Tố Yên !”
Tề Lãng Hành lập tức bước tới, gương mặt lo lắng kia—không thể giả .
Tay ta vịn chặt bệ cửa, giữ vững thân thể.
Rồi ta xoay người, ngẩng đầu hắn:
“Ngươi rõ ràng biết ta là ai. Cũng biết, cho dù ta có ngã từ đây xuống… cũng không chết .”
“Vậy vì sao… vẫn lo lắng cho ta?”
Ta thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên…
Gọi thẳng tên:
“Tề Lãng Hành, ngươi thích ta.”
Không phải nghi vấn.
Mà là một lời khẳng định.
Hắn khựng lại.
Lần đầu tiên ta thấy trên gương mặt lạnh lùng ấy hiện lên biểu cảm như .
Sững sờ. Hoảng loạn. Cả mừng rỡ…
Còn có một tia… vui sướng, rất nhỏ, khó lòng giấu nổi.
Sau một lúc im lặng rất lâu, hắn đột ngột lên tiếng, giọng điệu nửa như trêu chọc, nửa như trả lại cho ta câu chất vấn ban đầu:
“Giang Tố Yên , bây giờ bí mật của ta cũng bị ngươi biết rồi…
Vậy ngươi định gì tiếp theo đây?”
Ta khựng lại.
Câu hỏi này… sao lại quen đến thế?
Rõ ràng trước kia ta cũng từng hỏi hắn một câu gần như .
Nhưng giờ thì sao? Ta đứng trên lầu, lặng lẽ dõi theo bóng Tề Lãng Hành rời khỏi Lăng Lung Các, lẫn vào đám đông ngoài phố.
Con đường ngoài kia vô cùng náo nhiệt.
Có người biểu diễn xiếc, có người bán đèn hoa.
Cũng có những kẻ ăn mày tranh thủ tụ tập, mong kiếm chút bạc vụn từ đám quyền quý lui tới kỹ viện.
Họ bị đẩy sang một góc, nhỏ giọng nịnh nọt, cầu xin người qua đường ban cho bữa ăn.
Tề Lãng Hành bước qua, tùy tay ném vài đồng tiền lẻ.
Hành đó—rất quen tay.
Trên đường có người nhận ra hắn, mừng rỡ tới mức dậm chân tại chỗ:
“Nhịp… nhịp… Nhiếp—”
Tề Lãng Hành chỉ khẽ gật đầu với người nọ, sau đó chuyển hướng, nhẹ nhàng ẩn mình trong dòng người.
Mấy năm qua, hắn quả thực đã không ít việc lớn.
Xây cầu, trị thủy, trấn áp thổ phỉ, phụng chỉ tuần du phương Nam.
Bách tính đều ghi nhớ công lao của hắn.
Bởi với hắn, họ có phần đặc biệt mến, thậm chí tôn sùng.
Nhưng ta—ta sẽ không thích hắn.
Bởi vì chỉ cần thấy hắn, ta lại nhớ đến người đã chết dưới tay hắn:
bằng hữu cũ của ta – Trình Cảnh Thiên.
…
Mấy ngày nay, Lục Châu đang ở phủ Tề Lãng Hành dưỡng thương.
Khi ta đến thăm, điều khiến ta bất ngờ là—thị vệ trong phủ không hề ngăn cản.
Quản gia đích thân ra đón, còn cung kính giải thích:
“Vương gia có dặn, rằng Lục Châu nương là bằng hữu thân thiết với Tố Yên tướng quân,
tướng quân tất sẽ đến thăm.
Chúng ta phải tiếp đãi chu đáo.”
Nghe , lòng ta khẽ rung lên.
Nhưng ta không gì, chỉ khẽ gật đầu.
Ta có thể gì?
Chảnh choẹ lên mặt?
Kiểu “ sủng mà kiêu”?
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, ta đã muốn chôn luôn bản thân xuống đất cho rồi.
Chỉ nghĩ đến thôi… đã thấy xấu hổ muốn chết.
Cũng may, đúng lúc đó một áng mây trôi ngang, che mất ánh trăng ngoài cửa.
Để Tề Lãng Hành không thể thấy —
khuôn mặt ta lúc này đã đỏ bừng đến thế nào.
Bạn thấy sao?