1.
Ta quanh căn phòng xa lạ, lại vào gương, thấy gương mặt kiều diễm mà xa lạ kia, liền hét lên một tiếng thê lương tựa như heo bị chọc tiết.
Một tiểu nha đầu vội vã xông vào:
“Lục Châu nương, người sao ?”
Tiểu nha đầu gọi ta là Lục Châu, còn bảo ta là hoa khôi của Lăng Lung Các – kỹ viện số một kinh thành.
Sao có thể chứ? Ta rõ ràng là nữ tướng quân đầu tiên của Nam Vệ – Giang Tố Yên cơ mà!
Ta ôm đầu, cố gắng lần lại trí nhớ.
Ta nhớ khi đó mình dẫn theo đội nhỏ phục kích tàn quân Bắc Mạn. Chúng liều chết phản kích, thủ lĩnh Bắc Mạn còn định nhảy vực để cầu sinh cơ, chính ta đã xông lên bắt sống hắn.
Nhưng ta cũng bị thương trong trận đánh, đầu đập vào vách đá rồi bất tỉnh…
Trận chiến đó, hẳn là ta đã thắng.
Đang đau đầu suy nghĩ, chợt nghe dưới phố vang lên tiếng reo hò.
Ta đẩy cửa sổ xuống, chỉ thấy mấy đứa trẻ đang vui vẻ chạy qua, miệng hô vang:
“Tố Yên tướng quân tỉnh rồi! Tố Yên tướng quân tỉnh rồi!”
Bên dưới, các hàng quán cũng náo .
“Bồ Tát phù hộ! Cuối cùng tướng quân cũng tỉnh rồi!”
“Phải đấy, từ trận Gia Bắc tháng trước, quân ta đại thắng, Giang tướng quân lại trọng thương, đưa về kinh dưỡng thương, đến nay đã hơn một tháng rồi, rốt cuộc cũng tỉnh lại!”
“Trời thương Nam Vệ, trời thương tướng quân!”
Lời bọn họ như gió lùa vào tai ta, ta đứng chết lặng vài giây.
Một ý nghĩ vô cùng điên rồ đột nhiên nảy lên trong đầu.
Ta vén tà váy lộng lẫy, lao ra khỏi Lăng Lung Các, dựa vào ký ức mà chạy thẳng tới phủ tướng quân.
Trâm ngọc cài đầu bị rơi rớt trong lúc ta chạy.
Vừa đến cửa phủ, thị vệ liền ngăn lại.
“Tướng quân vừa tỉnh, đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách.”
“Ta có chuyện vô cùng quan trọng cần xác nhận ngay, các người cho ta vào trước đã…”
“Nếu nương còn tiếp tục loạn, chớ trách chúng ta trở mặt vô !”
Ánh mắt bọn họ sắc lạnh chằm chằm ta, giữa lông mày đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Tựa như chỉ cần ta thêm một câu, bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Trước đây sao ta chưa từng phát hiện ra đám thị vệ trong phủ mình lại tận tâm tận lực đến ?
Ta vẫn cố chen vào bên trong.
Hai thị vệ mỗi người giữ chặt một bên tay ta, bản năng chiến đấu trỗi dậy, ta lập tức muốn ra đòn phản công.
Một chưởng đánh ra, mà… chẳng hề khiến đối phương nhúc nhích chút nào.
A… thân thể mềm mại yếu ớt này, chẳng có lấy nửa phần nội lực!
Ngay khi ta sắp bị bọn họ lôi đi ném ra ngoài, thì một giọng lạc tông bất ngờ vang lên từ phía trong:
“Khoan đã!”
Toàn thân ta chấn , lập tức quay đầu vào trong phủ.
Chỉ thấy “ta” đang mặc trung y, sắc mặt tiều tụy, vội vã chạy ra.
Chúng ta đứng trước cổng đối diện nhau vài giây, ánh mắt giao nhau, lời chưa cần thốt đã hiểu rõ lòng nhau.
Ta – Giang Tố Yên , nữ tướng quân duy nhất của Nam Vệ quốc, và nàng – La Lục Châu, hoa khôi đình đám của Lăng Lung Các…
Đã thực sự hoán đổi thân thể rồi.
2.
Ta nằm dài tứ chi vắt vẻo trên giường, không còn chút khí chất tướng quân nào.
Lục Châu đứng bên cạnh, tay nắm chặt khăn tay, vẻ mặt hoảng loạn:
“Tướng quân, người xem… giờ phải sao mới ? Nô gia vừa tỉnh lại đã thành thế này rồi, hù chết người ta mất!”
Ta ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Lục Châu đang dùng thân thể của ta để khóc, mỗi lần đưa tay lau nước mắt, cơ bắp cánh tay liền lộ ra một mảng rắn chắc mơ hồ.
A… thật chói mắt!
Ta lập tức quay đầu sang chỗ khác:
“Được rồi rồi, đừng khóc nữa, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Giờ chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.”
Ta rất nhanh liền trấn định lại, bắt đầu suy nghĩ:
“Chút nữa ta sẽ ghi lại thói quen sinh hoạt và cách ứng xử của ta cho ngươi, ngươi phải nhanh chóng quen.”
“Phải rồi, tiện thể… ngươi hãy đến Lăng Lung Các, lấy danh nghĩa của ta chuộc thân cho bản thân mình…”
Chưa kịp hết, Lục Châu lại rưng rưng nước mắt:
“Không đâu, tướng quân.”
Nàng ai oán :
“Nếu nô gia chỉ là một kỹ nữ bình thường thì thôi, nô gia là hoa khôi nương tử, là cây hái ra bạc của Lăng Lung Các. Bọn họ đâu dễ gì chịu buông tay.”
“Hơn nữa, nghe chủ nhân đứng sau Lăng Lung Các là người có quyền thế ngập trời. Sợ là… cả thể diện của tướng quân cũng chẳng đủ sức lay .”
Ta nghe , chân mày lập tức nhíu chặt.
Ta vừa đại thắng trở về, thanh thế đang như mặt trời ban trưa, thế mà bọn họ lại dám không nể mặt ta?
Thế lực sau lưng Lăng Lung Các… mạnh đến sao?
Phiền phức rồi đây.
Chẳng lẽ ta thật sự phải thay Lục Châu mà sống trong kỹ viện?
Không phải ta coi thường kỹ nữ, mà là ta thật sự… không có chuyên môn trong lĩnh vực này.
Lục Châu len lén liếc ta một cái, rồi thấp giọng :
“Thật ra… nô gia có một cách…”
Nàng , nàng sớm đã chán ngấy những ngày tháng bán tiếng trong Lăng Lung Các, khoảng thời gian qua vẫn luôn tìm cách thoát thân.
Nửa tháng nữa, Tể tướng Tống đại nhân tròn năm mươi tuổi, sẽ mở tiệc chiêu đãi bách quan. Nàng cũng mời đến tấu đàn góp vui trong yến tiệc.
Nghe xong kế hoạch của nàng, ta giật nảy người, bật dậy khỏi giường:
“Ngươi muốn quyến rũ Tề Lãng Hành, để hắn chuộc thân cho ngươi á?!”
Chắc chắn là nàng điên rồi.
Tề Lãng Hành là hạng người gì chứ?
Nếu phải ví hắn với một loài vật nào đó, thì độc xà chính là lựa chọn chính xác nhất.
Kẻ như hắn – thâm hiểm, lạnh lùng, lòng dạ khó lường – ta trước nay đều tránh còn không kịp.
Mà loại thô hào như ta, hắn xưa nay cũng chẳng thèm liếc mắt.
Lục Châu ai oán :
“Nô gia cũng hết cách rồi. Dù chủ nhân sau lưng Lăng Lung Các quyền thế ngập trời, so ra vẫn không lớn bằng Nhiếp chính vương phủ.”
“Hơn nữa, nô gia đã bỏ ra một khoản lớn mua chuộc tiểu tư trong phủ Nhiếp chính vương, đã nắm phần nào sở thích của ngài ấy. Đàn ông mà, dù cao cao tại thượng đến mấy thì cũng khó lòng vượt qua mỹ nhân. Nô gia vẫn rất có lòng tin đó ạ.”
Ta nàng với vẻ mặt khó thành lời.
Thật muốn nhắc nhở một câu: nương à, đừng quá tự tin, Tề Lãng Hành… không phải loại nam nhân tầm thường đâu.
Trước kia ta từng cùng hắn phối hợp điều tra một vụ án.
Lúc thẩm vấn nghi phạm, ta cũng có mặt. Hắn có thể vừa vừa giơ cái sắt nung đỏ lên, in một dấu cháy rực vào bụng kẻ kia.
Xong xuôi còn đủng đỉnh đi ăn thịt cừu nướng.
Mặt không đổi sắc, lời lẽ vẫn ung dung như thể đang đàm đạo hoa trà.
Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã lạnh sống lưng.
Tuy thế, ta cũng không đành lòng giội gáo nước lạnh vào mặt Lục Châu, chỉ :
“Kế hoạch này tạm gác lại đã, để ta nghĩ xem còn cách nào khác không.”
3.
Nhưng trước mắt, tiệc mừng thọ của Tể tướng Tống đại nhân nửa tháng sau, chúng ta vẫn phải ứng phó cho ổn thỏa đã.
Lục Châu dạy ta đánh đàn. Sau bốn ngày trời luyện tập, ta gần như phát điên.
“Được rồi rồi! Không đàn nữa! Ta bỏ cuộc!”
Lục Châu bị ta doạ đến giật nảy người, vội dịu giọng dỗ dành.
Khúc đàn kia quá khó, thực sự là ta không học nổi. Cuối cùng, chúng ta bèn nghĩ ra một cách.
Ta viết một phong thư gửi đến phủ Tể tướng, bày tỏ rằng thân thể đã hồi phục, hôm sau thiệp mời liền gửi đến phủ tướng quân.
Nghe nơi Lục Châu thường đàn trong tiệc là trước núi giả trong hoa viên phủ Tể tướng, thì… đến lúc ấy ta cứ ngồi phía trước bộ tịch, còn nàng nấp sau núi giả đánh đàn thay ta là !
Kế này tuyệt diệu! Không hổ là ta nghĩ ra!
Trong suốt nửa tháng ấy, tuy thân đang ở Lăng Lung Các, ta ngày ngày đóng cửa không tiếp khách.
Ai hỏi thì ta là đang khổ luyện cầm nghệ, để vinh danh kỹ viện tại tiệc thọ.
Mụ quản sự tỏ ra hết sức hài lòng, cũng mặc ta muốn gì thì .
Còn ta thì ở trong phòng lật tung đủ loại chí quái tạp ký, đọc mê mải suốt mấy ngày.
Tình cảnh hoán đổi thân xác như của ta với Lục Châu, hình như từ trước tới nay chưa từng có ai gặp phải.
Sách có viết, ở Phổ Đà tự có một vị cao tăng đắc đạo, đợi sau khi qua tiệc này, ta nhất định phải kéo Lục Châu đi gặp ông ấy một chuyến.
Rất nhanh, ngày thọ yến cũng đã tới.
Trước khi xuất phát đến phủ Tể tướng, ta vòng qua phủ tướng quân một chuyến.
Ta dặn Lục Châu:
“Lần dự yến này, ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất – cùng ta phối hợp đàn cho xong bản nhạc. Đừng có mơ tưởng gì chuyện quyến rũ Tề Lãng Hành nữa.”
“Ta đã điều tra rồi. Hắn nhận lệnh đi tuần phương Nam, hiện tại còn đang trên đường về.”
Lục Châu lập tức rũ mặt xuống, vẻ mặt đầy thất vọng:
“Ơ… sao?”
Ta mặt lạnh tanh:
“Ngươi thích Tề Lãng Hành đến thế cơ à?”
“Cũng… cũng không hẳn là thích.” Lục Châu đỏ bừng mặt, lí nhí đáp,
“Chẳng qua Nhiếp chính vương tuấn tú phong lưu như thế, trong kinh thành này có nương nào lại không mong chàng liếc mắt thêm đôi ba lần?”
Ta thở dài, chẳng buồn đáp lời.
Đúng là mặt mà bắt hình dong, hoàn toàn không hiểu bản chất bên trong.
Tề Lãng Hành kia… tâm cơ sâu xa, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt chẳng nể mặt ai bao giờ.
Năm đó, ta có một người chí thân, là ngự y trong cung. Chỉ vì người ngay thẳng, dám can gián kẻ quyền quý mà bị vu oan hãm , phải ngồi ngục chờ xử chém.
Người nhà hắn không đành lòng con cháu mình chết oan, bèn bỏ một khoản tiền lớn, tìm một tử tù thế mạng, lặng lẽ đưa hắn ra khỏi ngục.
Nào ngờ vừa ra đến thành thì bị Tề Lãng Hành phát hiện.
Khi ấy ta đang âm thầm hộ tống rời thành, liền chạm trán hắn ngay chính diện.
Ta hết lời khuyên can, mềm mỏng có, cứng rắn cũng có, lấy lý lẽ và nghĩa ra mà phân trần… mà hắn không hề lòng.
Trái lại, hắn rút kiếm không chút do dự, vung tay chém tới.
Nói ra thật xấu hổ, ta đánh không lại hắn.
Trước khi trở thành Nhiếp chính vương, hắn từng là thống lĩnh quân Trấn Bắc – cũng chính là cấp trên trực tiếp của ta một thời.
Chưa đến mười chiêu, ta đã bại trận, bị hắn đánh một chưởng hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, ta đã nằm trong thành.
Còn người kia của ta… ta hỏi khắp nơi cũng không có tin tức. Nghe , đã bị hắn ngay tại chỗ rồi.
Chuyện đó khiến ta đau lòng rất lâu.
Cũng từ đó, mối thù giữa ta và Tề Lãng Hành xem như đã kết.
Nghĩ tới hắn là trong lòng lại bực.
Ta lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
Từ cửa sau lặng lẽ rời đi, thẳng hướng phủ Tể tướng.
Dạo gần đây, ta đã huấn luyện Lục Châu không ít, nàng ít nhiều cũng sửa cái thói yểu điệu dáng quá đà kia.
Gan cũng to hơn một chút, chắc là có thể gắng gượng một hồi.
Vừa đến phủ Tể tướng, chưa chờ bao lâu, nha hoàn đã đến mời ta ra tiền sảnh đàn một khúc góp vui.
Ta ôm cổ cầm ra ngoài, lúc đi qua hành lang, vô liếc mắt sang hàng ghế khách mời.
Lục Châu đang ngồi lọt thỏm giữa một đám võ tướng, rụt đầu co cổ như con mèo nhỏ.
Tướng quân Lâm ngồi bên cạnh vỗ mạnh lên vai nàng, sang sảng:
“Tố Yên tướng quân, thân thể đã hoàn toàn bình phục rồi chứ hả?”
Một cái vỗ như trời giáng khiến Lục Châu dúi thẳng người đập xuống bàn, rượu trên bàn văng tung toé đầy người.
Tướng quân Lâm giật mình nhảy dựng lên:
“Ta… ta không dùng sức thật mà!”
“Mấy người đúng là thô như trâu bò!”
Một tướng quân bên cạnh mắng ngay:
“Thân thể tướng quân còn chưa hoàn toàn bình phục, sao chịu nổi cú vỗ của ngươi?”
Mấy người khác cũng phụ họa chỉ trích, tướng quân Lâm quýnh quáng:
“Ta thề, ta chỉ vỗ nhẹ thôi mà!”
Lục Châu ngẩng đầu, mặt trắng bệch, vô chạm ánh mắt với ta.
Ta vội hất cằm ra hiệu về phía hòn giả sơn.
Lục Châu lập tức hiểu ý, liền đứng dậy, khéo:
“Ta ra hậu viện thay bộ y phục, chư vị cứ tự nhiên.”
Nói rồi rời bàn bước đi.
Bạn thấy sao?