Ai nấy đều vui vẻ.
Còn tôi thì sao? Một đứa mồ côi thôi mà. Chết rồi thì chết, có ai quan tâm đâu.
Tôi cắn chặt môi, lòng ngập tràn căm hận.
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà lũ người bỉ ổi, tham lam, độc ác như các người lại như ý muốn?
Uống máu người khác, giẫm lên xương cốt người ta, chà đạp lên lòng tự trọng và mạng sống của người khác!
Kẻ đáng chết… là các người!
Lúc ấy, Kỷ Yến Lễ gọi tôi từ phòng khách.
Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.
“Nhiên Nhiên?” — Anh ta bước vào phòng thì thấy tôi đang lau dọn tủ áo. — “Gọi mà không nghe, em sao thế?”
Tôi mặt không cảm , ném cái khăn lau xuống, xoa tay: “Mệt rồi.”
Kỷ Yến Lễ nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi:
“Vất vả cho em quá. Mấy chuyện này sau này cứ để người giúp việc .”
Tôi rút tay lại, thản nhiên : “Tôi còn có buổi phỏng vấn. Đi trước đây.”
Anh ta cau mày: “Thật ra em không cần vất vả thế đâu. Trong nhà có là đủ rồi.”
Tôi chẳng buồn đáp, quay người bước ra khỏi nhà.
Ra ngoài, tôi gọi một cốc trà sữa, vừa uống vừa trấn tĩnh lại.
Bây giờ việc ưu tiên vẫn là xử lý chuyện ly hôn.
Kỷ Yến Lễ gấp gáp kiếm tiền như , chắc chắn không phải vì thiếu tiền mua sữa cho con.
Chắc công ty có chuyện. Gặp rắc rối rồi.
Tôi không muốn dính vào đống hỗn loạn của ta, thì phải sớm tách bạch.
Nhưng ta cứ giả chết, không chịu ly hôn…
Tôi mím môi.
Trong tay tôi chỉ có tờ vé số trúng giải là có thể khiến ta dao …
Tối nay, tôi phải chuyện thẳng thắn với ta một lần.
Nhưng bây giờ, tôi phải tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Bao nhiêu năm nay tiền lương tôi gần như chuyển hết cho mẹ chồng, trong tay gần như không còn lại gì.
Mới nhận khoản bồi thường 2N, cũng chỉ như muối bỏ biển.
Sau khi bị sa thải, lại còn phải đối mặt với ly hôn, chuyện tiền bạc là cả một vấn đề.
Chưa kể cả sự nghiệp về sau…Buổi phỏng vấn hôm nay vô cùng quan trọng.
15
Tòa nhà của Tập đoàn Trang sức Lâm Thị cực kỳ bề thế, thiết kế đơn giản tinh tế, toát lên gu thẩm mỹ sang trọng và đẳng cấp của chủ nhân.
Sau khi đăng ký, tôi thư ký đưa vào phòng khách.
Không ngờ người trực tiếp phỏng vấn tôi lại là chủ tịch tập đoàn — Lâm Thanh Thời.
Anh ta vóc dáng cao lớn, khí chất điềm đạm, vest mặc vừa vặn từng đường nét, cả con người giống hệt tòa nhà này — khiêm nhường mà quý phái.
Càng tôi càng thấy quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu đó, nghĩ mãi vẫn không ra nổi.
Anh ngồi xuống và bắt đầu đặt câu hỏi.
Không ngờ hai bên lại rất ăn ý về tư duy và quan điểm thiết kế. Buổi phỏng vấn diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Kết thúc buổi trò chuyện, sẽ để bộ phận nhân sự liên hệ tôi bàn chuyện lương bổng.
Tôi cứ nghĩ là xong, đang định đứng lên chào tạm biệt.
Nhưng lại mở lời:
“Khoan đã, tôi còn chút chuyện riêng muốn với .”
Chuyện riêng?
Tôi nghe lời ngồi lại, vẫn thấy khó hiểu — một ông chủ tịch lớn như thì có chuyện riêng gì liên quan đến tôi?
Lâm Thanh Thời trông có vẻ hơi ngại ngùng, như thể đang khó mở lời.
Anh uống một ngụm nước rồi :
“Cô Thẩm, thật ra hôm nay không phải là lần đầu tiên tôi gặp .”
“Anh đã biết em từ rất lâu rồi.”
16
Tôi như bị lỗi hệ thống, đơ người:
“Hả?”
Chúng tôi… quen nhau từ khi nào?
Anh ta hắng giọng, tôi bằng ánh mắt nghiêm túc:
“Có thể hỏi thế này hơi đường đột, Thẩm tiểu thư… có phải em đã sống lại không?”
Tôi như bị sét đánh, trợn tròn mắt .
Anh… sao lại biết chuyện đó?
Không thể nào!
Chẳng lẽ… cũng là…
Lâm Thanh Thời gật đầu:
“Đúng . Anh cũng đang sống lại lần thứ hai.”
Tôi ngồi sụp xuống ghế, ôm trán khổ.
Trời ơi, hệ thống của vũ trụ lỗi rồi sao?
Sao mà người sống lại bây giờ đầy rẫy thế này?
Tôi hỏi :
“Kiếp trước quen tôi à? Nhưng hình như tôi không biết …”
Dù lúc gặp có cảm giác quen quen thật, tôi chắc chắn mình chưa từng quen người này.
Lâm Thanh Thời gãi gãi mũi:
“Đúng rồi. Kiếp trước… em đâm vào xe của .”
Tôi lập tức bật dậy, trừng mắt :
“Anh … là… nạn nhân của tôi?!”
Lâm Thanh Thời bật khẽ:
“Đúng , tai nạn, đã lâu không gặp.”
Tôi kinh ngạc đến mức không nên lời.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi, tôi từng đâm xe sếp mình.
Lâm Thanh Thời như đoán tôi đang nghĩ gì, bật ha hả:
“Đừng lo, Thẩm tiểu thư. Nợ kiếp trước đã xóa sạch, kiếp này không cần bồi thường nữa đâu.”
Tôi chắp tay như lạy Phật:
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lâm đại nhân độ lượng, chúc cả đời bình an.”
Anh xua tay:
“Khách sáo quá.”
Chúng tôi nhau rồi cùng bật .
Bạn thấy sao?